Chương 6: Điện thoại

Lao Lung

Chương 6: Điện thoại

Chương 6: Điện thoại

Cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại, bình yên mà trôi qua. Mỗi ngày đều là như thế, sáng sớm mẹ sẽ chở bé đến trường, sau đó thẳng hướng xe tới trung tâm thành phố mà làm việc, chiều tan làm lại quay về đón bé phía bên kia con đường đi học, cô giáo trẻ vẫn luôn cùng xuất hiện. Đôi khi sẽ có chút việc nhỏ xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hằng ngày của đôi mẹ con....
"Yến. Có điện thoại tìm cô này". Ngày này, đang làm thịt sợi xào nấm trong bếp thì Yến nghe được tiếng bà chủ quán phía ngoài quầy nói vọng vào. Cô nói vâng một tiếng rồi giao lại bếp cho người phụ nữ bên cạnh, tháo tạp dề, rửa tay thật nhanh, sau đó hướng ra ngoài quầy thu tiền mà đi nhận điện thoại.
Đây là một quán ăn không mấy lớn, chính là kinh doanh làm cơm buổi sáng và buổi trưa cho người đi làm công việc bên ngoài hoặc ngồi văn phòng tới dùng bữa, còn lại buổi tối thì tận dụng làm thành chỗ bán đồ nướng tự phục vụ. Yến đứng bếp sáng và trưa cùng với một chị nữa, hai người xen kẽ hỗ trợ nhau mà làm việc. Thực ra thì công việc nấu nướng và chuẩn bị thức ăn chỉ yêu cầu chuẩn bị lâu lúc sáng sớm 5-6h và đầu giờ trưa 10-11h mà thôi, còn lại chủ yếu bận bịu là khi phục vụ cơm cho khách. Lúc khách hàng tới ăn, dòng người thường tụ tập đi chung với nhau tốp 5, tốp 3, có lúc lên tới cả chục người, họ đồng thời gọi thức ăn và món nhẹ đi kèm cùng một lúc. Có khi, đoàn người này chưa xong thì phía sau đã có tụm người khác tiến vào. Cho nên, bận bịu thường là vào khoảng thời gian này mà thôi.
Ngồi sau quầy thu tiền là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt khá phúc hậu, đây là bà chủ quán.
"Mau tới nhận điện thoại đi này. Là mẹ cô gọi tới đấy. Có vẻ như không phải chuyện gì lớn đâu". Bà cười nói, tay cầm chiếc điện thoại bàn đưa về phía Yến.
"Dạ vâng. Cảm ơn cô ạ". Yến cười đáp lại, hai tay đón lấy điện thoại.
"Alô, mẹ đấy ạ. Con nghe đây mẹ ơi". Cô bắt tiếng.
"A. Yến hả con. Mẹ đây. Hai đứa mi có khỏe không? Mẹ gọi giờ này không phiền chứ?". Bên kia truyền tới giọng nói từ tốn của một người phụ nữ, nghe ra có vẻ đã khá lớn tuổi.
"Dạ, không sao đâu mẹ ơi. Hai mẹ con con vẫn khỏe lắm ạ. Chỗ con còn cả tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ bận rộn cơ ạ, còn rảnh rang lắm. Hì hì. Mẹ gọi con có việc gì thế ạ?"
"Cũng không có gì quan trọng lắm đâu. Chẳng là lão già bố mi ấy, vừa rồi bị cảm lạnh, nằm mấy ngày trên giường, nói nhớ hai mẹ con bay, bảo tao gọi điện hỏi thăm. Còn nói rảnh rảnh chút thì về dưới nhà, cho ổng thấy cái mặt, cũng lâu quá rồi đi".
" y. Nói cái chó gì đó hử? Bà nhớ chúng nó thì nói thẳng đi. Còn làm trò trẻ con, đem ông đây ra làm cớ..Ai da, cái lưng..Ui ui". Trong điện thoại vang lên tiếng nói ồm ồm, tuy già nhưng nghe rất rõ ràng, cắt ngang giọng nói của mẹ Yến.
Cô nhếch miệng, vui vẻ cười. "Bố vẫn vậy a. Nghe giọng cũng khỏe như trâu thế thì chắc là bệnh cũng tiêu rồi đi".
"A, ranh con. Nói chuyện kiểu gì đấy. Nhanh nhanh coi thời gian, sắp tới chẳng phải có kỳ nghỉ lễ Tổ Thần sao, đem cháu gái ngoan của ông về đây. Học làm chó gì mà phải vội, nó còn bé, để nó thoải mái chút. Ngày trước tao đi đánh giặc có phải học cái chữ nào đâu, vậy mà vẫn sống khỏe re tới giờ đấy thôi..Uây, uây. Sao bà lại giật điện thoại của tôi? Này..".
"Bố mày ấy mà, vẫn thế, kệ ổng đi. Hai mẹ con trên ấy nhớ phải giữ gìn sức khỏe, bao giờ có thời gian thì về đây chơi. Nghe chưa.".
"Dạ. Bố mẹ cũng vậy nhé. Sắp tới bé có mấy ngày nghỉ. Để con sắp xếp công việc rồi về nhà ạ".
"Ừ, nói rồi đấy nhé. Thôi, tao cúp máy đây".
"Dạ. Con chào bố mẹ". Yến cười đáp lại rồi trả điện thoại lại cho bà chủ.
"Thế nào? Ông bà dưới nhà bị bệnh hả?". Bà gác lại điện thoại, hỏi cô.
"Vâng. Bố cháu trúng lạnh, nằm mấy ngày rồi. Tuần tới chắc cháu xin cô chú cho nghỉ mấy ngày về thăm ông bà ạ". Yến buộc lại tạp dề, đáp.
"Ừ. Không sao cả. Cứ việc nghỉ đi, về thăm hai lão. Để cô nói lại với chú cho". Bà cười cười, không để ý nói.
"Hì hì. Cảm ơn cô ạ. Cô là tốt nhất"....
Công việc lại tiếp tục. Vừa làm, Yến vừa suy nghĩ trong đầu cho kế hoạch về nhà sắp tới.
"Xem nào..Bé được nghỉ một tuần lễ. Xin cô cho về 5 ngày có đủ không nhỉ? Đi xe khách cho tiện, lại mua thêm chút đồ về cho ông bà.."....
Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà buông xuống khắp nơi. Yến đạp xe về đón Tuyết, cười bế lấy cô bé từ tay Hương. Chiếc xe đạp cũ lăn bánh, băng băng chạy trên con đường dẫn về ngôi nhà nhỏ ấm cúng. Chút ánh sáng còn sót lại sau một ngày đọng trên thân hình hai mẹ con, mang theo một loại vẻ đẹp khó diễn tả.