Chương 4: Cô giáo, học trò

Lao Lung

Chương 4: Cô giáo, học trò

Chương 4: Cô giáo, học trò

Hai cô trò dắt tay nhau đi ra từ đám đông trước cổng trường, từ từ hướng tới khu vực cầu vượt dành cho người đi bộ. Dừng lại một chút dưới chân cầu, Hương cúi người xuống rồi bế bé Tuyết lên hông, từng bước một chắc chắn mà đạp lên những bậc thang đá. Đứa trẻ ngoan ngoãn, yên lặng dựa đầu vào vai cô giáo trẻ, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cầm cây kẹo bông còn dở dang đung đưa ở phía trước mặt, đôi mắt to tròn lại chăm chăm nhìn vào nó không rời đi.
Tới phần thân cầu, Hương thả bé xuống rồi dắt bé đi qua phía bên kia con đường.
"Có vẻ như lại nặng lên một chút rồi thì phải. Aiz, phải tranh thủ thời gian rảnh rèn luyện sức khỏe thêm mới được". Vừa đi, cô giáo trẻ vừa nghĩ nghĩ....
Được một đoạn đường, chợt ở phía xa, trên bầu trời cao xanh thẳm truyền đến từng đợt âm thanh ù ù, một điểm đen dần xuất hiện, phóng to dần rồi trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt 2 cô trò.
"Là một chiếc máy bay chở khách a. Tuyết. Nhìn! Máy bay. M...á...y b...a...y". Hương ngồi xổm xuống cạnh đứa bé, chỉ ngón tay lên phía vật thể vừa xuất hiện trên khoảng trời rộng lớn.
Cô bé dõi cặp mắt to tròn xinh xắn của mình theo hướng tay cô giáo, ngước lên trời cao, nhìn không chớp mắt vào chiếc máy bay to lớn ấy. Bé cứ như vậy nhìn chăm chú vào nó, mãi cho đến lúc chiếc máy bay lại lần nữa hóa thành chấm đen nhỏ bé, cùng với âm thanh nó tạo ra, dần mất hút trong những đám mây trắng xa xa nơi chân trời.
"A...a….A..b..a...Ba...". Thanh âm non nớt, bé nhỏ, không mấy rõ ràng phát ra từ miệng đứa trẻ. Nó như đang cố gắng hết sức mình để nói được một chữ hoàn chỉnh, thế nhưng vẫn là không thể làm được như ý.
Tuyết có vẻ hơi buồn rồi. Cô bé rũ mắt xuống, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ không thay đổi bao nhiêu, nhưng bé cứ đứng tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích.
Chợt, có mùi thơm ngào ngạt vào trong mũi, bé nhìn thấy trước mặt xuất hiện đám bông hồng hồng. Tuyết há cái miệng nhỏ mà cắn một miếng, rồi lại một miếng. Bên tai vang lên giọng nói của cô giáo trẻ.
"Đi thôi". Hương hơi cười khổ, tiếp tục dắt cô bé đi hết hành lang trên cây cầu vượt này....
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, có thể là mới đây không lâu, cũng có lẽ là từ lần đầu tiên trông thấy Tuyết, cô đã có một cảm giác thật thân thiết với đứa trẻ tội nghiệp này. Thời gian quay trở lại lúc ấy, cách đây hơn nửa năm, thời điểm cô bắt đầu công tác ở ngôi trường này.
" y, ây, cuối cùng cũng được nhận vào làm việc rồi. Không uổng công mình trước tiên đã chuẩn bị kỹ càng. Tối nay phải làm một bữa liên hoan nho nhỏ chúc mừng mới được". Bước ra từ văn phòng Hiệu trưởng, Hương không nén nổi vui mừng mà nghĩ nghĩ trong đầu. Cô nện bước nhanh hơn, muốn lập tức trở về căn phòng trọ be bé của mình ngoài rìa thành phố mà sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đi làm đầu tiên vào thứ hai tuần tới. Ngay khi đi ngang qua khu vực sân thể dục, Hương bị chút âm thanh cắt ngang mà dừng lại bước chân.
Không xa lắm phía ngoài sân cỏ, có một đám trẻ đang tụ lại với nhau, tầm 4, 5 đứa, trông như là học sinh trong trường. Chúng quây thành hình tròn, đang chuyền tay nhau một cái hộp đựng bút được trang trí nhân vật hoạt hình trông khá dễ thương, miệng không ngừng cười khanh khách mà hô thành tiếng "Đồ ngốc. Đồ ngốc", "Ở đây. Ở đây cơ mà".
Ở giữa là một cô bé có khuôn mặt trông rất đáng yêu, nhưng lúc này lại vô cùng chật vật. Trên trán bé đổ đầy mồ hôi, hai hàng lông mày khẽ chau, môi nhỏ mím chặt, đang không ngừng nghiêng nghiêng ngả ngả mà nện bước chân đuổi theo tới chỗ người cầm hộp bút trong đám trẻ con, cứ như vậy mà bị chúng xoay vòng vòng. Đám trẻ con cười to từng đợt, chơi vui vẻ không biết mệt nhọc.
"Lại đây, lại đây. Ở chỗ này cơ mà. Đồ ngốc. Nhanh lại đây". Một đứa nhóc cầm hộp bút mới đạt được trên tay giơ lên cao, miệng không ngừng hướng về bé gái ở giữa vòng mà hô to. Cô bé lại lần nữa bỏ qua mục tiêu phía trước mặt mà quay người sang hướng tiếng hô vừa phát ra bước tới. Hơi thở phát ra đã có chút nặng nề, hiển nhiên bé đã mệt rồi. Loạng choạng bước chân, bé vấp một cái rồi ngã sấp xuống mặt đất. Đám nhóc lại một lần nữa cười lên thật dài.
"Ha ha ha ha. Đứng dậy nào. Mau đứng dậy. Lại đây lấy đi nào". Tên nhóc con còn giữ hộp bút trên tay không ngừng quơ quơ.
Chợt, trên tay bỗng nhiên trống không, nó quay người lại, ngạc nhiên nhìn cô gái đang cầm cái hộp bút.
"Đám trẻ ranh này. Có muốn ăn đòn không hả? Hay là muốn mời người nhà lên làm việc? Còn không phắn đi nhanh lên". Hương vừa nói, vừa trừng mắt nhìn đám trẻ con còn đang ngây ngẩn.
"A, a, a. Bà chằn, bà chằn chúng mày ơi. Chạy, chạy nhanh". Chúng la lên với nhau rồi chạy ra ngoài phía cổng trường học.
"Hừ. Con nít quỷ". Nói rồi, cô bước tới chỗ cô bé bị bỏ lại. Lúc này, bé đã ngồi dậy, thất thần nhìn vào nơi nào đó.
"Đây, của em". Hương đưa chiếc hộp bút tới trước mặt bé, quơ quơ hồi lâu mới thấy bé phản ứng lại. Cô nhóc ôm lấy chiếc hộp vào lòng rồi lại ngồi thừ ra như cũ, không hề nói chuyện. Bất đắc dĩ, Hương đành phải nâng bé dậy rồi dắt tay bé tới phòng y tế cuối sân trường....
Cánh tay truyền lại chút xúc động, đánh thức Hương từ hồi ức, cô hơi giật mình mà nhìn xuống bên cạnh, chỉ thấy một đôi mắt to tròn, lấp lánh đang nhìn chăm chú vào mình. Thì ra cô đã dừng hồi lâu tại đoạn cuối trên hành lang cầu vượt. Hương cười nhẹ một chút với Tuyết, hơi cúi người mà ôm lấy bé, chậm rãi mà bước xuống bậc thang.
"Đi nào, đưa bé về với mẹ thôi".