Chương 3: Đứa trẻ kỳ lạ

Lao Lung

Chương 3: Đứa trẻ kỳ lạ

Chương 3: Đứa trẻ kỳ lạ

Thành phố Thiên Bình, gần 5h chiều.
Phía trước cổng trường học. Đám người tụ tập ngày một đông, tiếng nói chuyện huyên náo đan xen vào nhau, có người đi một mình, có chỗ lại tụm thành nhóm nhỏ tầm 3-5 cá nhân. Đa phần là các bậc phụ huynh tới đón con trẻ nhà mình tan học, cũng có chút người buôn bán thức ăn vặt hay đồ chơi nhỏ, người đi bộ, kẻ dắt xe, muôn hình vạn trạng.
"Thùng.. Thùng. Thùng...".
Trống trường vang lên mấy hồi, báo hiệu thời gian học tập của ngày hôm nay đã kết thúc. Bên trong sân trường bắt đầu lục tục xuất hiện tiếng cười nói lanh lảnh của trẻ con, cũng có tiếng la hét, đùa giỡn xen lẫn. Từng đợt, từng đợt thân hình nho nhỏ ùa ra như ong vỡ tổ từ trong những lớp học, đi xuống khu vực sân trường, sau đó nhanh chóng hướng về phía cánh cổng lớn đang mở rộng. Trên mặt đám trẻ nhiễm đầy vẻ vui sướng, vì đối với chúng, một ngày học tập căng thẳng đã kết thúc, giờ là lúc chúng được nghỉ ngơi thư giãn, gặp lại bố mẹ, về với gia đình của mình....
"Tuyết ơi, nghỉ tay đi em. Đã tới giờ tan học rồi, mang bài tập về nhà rồi làm tiếp cũng được. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ thôi, không cần phải vội vàng quá". Cô giáo trẻ sắp xếp lại chồng tài liệu dạy học, mang theo chiếc cặp da trên tay rồi bước xuống bục giảng. Cô đi tới hàng ghế đầu tiên trong lớp học, nói với bé gái còn đang hí hoáy dùng bút viết viết vẽ vẽ vào trong quyển vở nhỏ của mình.
Nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của cô giáo, đứa trẻ hơi chút dừng lại công việc trong tay rồi ngẩng đầu lên. Cô bé có khuôn mặt thật dễ thương, da rất trắng, hai má hơi phúng phính hồng hào, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, môi nhỏ khép chặt, biểu tình lại có vẻ ngơ ngác như không hiểu người trước mặt đang nói gì, cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào cô giáo.
Bất đắc dĩ, cô giáo trẻ hơi cười khổ, thở dài nhè nhẹ rồi không nhanh không chậm lặp lại lời nói của mình. Mãi cho tới lần thứ 4, đứa trẻ mới có phản ứng, nó gật gật đầu, hai bím tóc phía sau tai rung lên rung xuống vài lần, ý đồ biểu thị bé đã hiểu ý cô nói. Bé khép lại quyển vở trên bàn, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ học tập. Cô giáo giúp đỡ sắp xếp chúng vào cặp sách, rồi nhẹ nhàng đeo lên lưng bé, sau đó nắm lấy bàn tay mũm mĩm nho nhỏ, dắt đứa trẻ ra khỏi lớp học, hướng về phía cổng trường mà đi....
"Cô Hương à, lại dắt bé Tuyết đi chờ mẹ tới đón đấy hả?". Trên đường đi gặp một vài đồng nghiệp chào hỏi, cô chỉ cười, nói "Vâng" đáp lại một chút rồi tiếp tục bước đi. Đứa bé nắm chặt tay cô, nện chân nhỏ theo sau, cả đường im lặng, biểu tình hơi có chút ngốc ngốc, đôi mắt to tròn nhìn vào nơi vô định.
Xa xa phía sau hơi có chút thở dài, cảm thán.
"Ta nói chứ. Đứa bé này không phải là quá chậm hiểu đi. Dạy một đoạn bài nhỏ mà cứ phải lặp đi lặp lại cả 2, 3 chục lần, tốn quá nhiều thời gian, công sức so với những đứa khác, mà chẳng phải riêng một môn học nào cả. Thật là làm cho người ta muôn vàn mệt mỏi".
"Cả cái trường tiểu học Thuận Hòa này, có ai mà không biết điều này đâu. Đến nỗi dạy học ấy à, chỉ đương cho có thôi, tốn công quá nhiều mà chắc chắn không có kết quả thì ai mà muốn làm thật tình cơ chứ. Dùng thời gian đó tập trung vào mấy đứa nhỏ khác mới là điều đúng đắn". Người đàn ông bên cạnh cũng nói đệm vào một chút. Nói đoạn, hắn chỉ chỉ ngón tay vào đầu mình, hạ giọng nói nhỏ:
"Nghe bảo không phải do nhanh hay chậm đâu, là cái này có vấn đề. Là tự kỷ, là thiểu năng trí tuệ hay sao ấy. Aiz".
Hai người châu đầu vào nói chuyện với nhau, mắt nhìn theo hai cô trò đi xa dần ra ngoài cổng trường.
"Người trẻ tuổi ấy à, thích những thứ có chút khó khăn, thử thách. Đợi một thời gian nữa là nản lòng ngay thôi ấy mà"....
"Tuyết à. Em có muốn ăn kẹo bông không?..À thôi". Đi ra ngoài được một đoạn, Hương hơi dừng lại bước chân, chỉ tay về phía người dắt xe đạp bán kẹo bông rồi hỏi đứa trẻ bên cạnh. Nói được giữa chừng, không đợi bé đáp lại, cô đã dắt bé bước tới chỗ người bán hàng.
"Bán cho cháu một cây đi bác". Cô móc mấy đồng tiền lẻ đưa cho người đàn ông luống tuổi trước mặt rồi nhận lấy cây kẹo bông màu hồng to phồng, dắt nó vào bàn tay trống không của Tuyết.
"Ăn đi bé". Cô cười nói.
Nhìn chăm chú vào thứ to gấp rưỡi cái đầu của mình vừa mới được đặt vào trong tay, đứa bé ngơ ngơ một lúc rồi mới từ từ đưa cây kẹo lên miệng mà cắn thử một miếng nhỏ. Vị thơm ngọt của đường tan trong miệng làm bé híp mắt lại thích thú, không tự chủ mà cắn thêm một miếng rồi lại một miếng nữa, trông như chú chuột hamster nhỏ đang ăn vậy. Hương nhìn bé Tuyết có vẻ vui thích mà nhấm nháp cây kẹo bông, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười vui vẻ.