Chương 2: Bóng tối

Lao Lung

Chương 2: Bóng tối

Chương 2: Bóng tối

"Ta chưa chết? Không đúng..A.."..
Nặng nề, mệt mỏi, hỗn loạn và mơ hồ. Đó là tất cả những điều mà lúc này Triệu Tuyết cảm nhận được.
Cô không biết tình huống hiện tại là chuyện gì xảy ra, cũng không có thời gian để tự hỏi rõ ràng lúc này. Mọi thứ bỗng chốc quay vòng vòng, y như bị say rượu vậy.
Bên trong linh hồn tràn ngập cảm giác suy yếu và mệt mỏi.
Ký ức xuất hiện lung tung, rối loạn. Từng đoạn, từng đoạn đan xen lẫn nhau tạo thành những cảnh tượng kỳ quái và quỷ dị, có đôi khi lại trở nên thật mờ ảo, tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ý thức lúc có lúc không, lúc dài lúc ngắn không xác định. Khi dài đủ để cô có thể sắp xếp lại một đoạn nhỏ ký ức của mình, khi ngắn có lúc chỉ chưa đến vài giây....
Thế giới này không tồn tại bất kỳ thứ gì, chỉ có sự yên lặng đến tuyệt đối, bóng tối sâu thẳm tràn ngập khắp mọi nơi.
Trong khoảng không tối đen tĩnh lặng không có khái niệm này, một đoàn ý thức hỗn loạn, một cụm linh hồn bị tổn hại cứ như vậy mà trôi nổi về nơi vô định....
Không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu Triệu Tuyết có lại ý thức. Mỗi khi "thức dậy", điều đầu tiên và cũng là duy nhất cô có thể làm là sắp xếp lại một lần ký ức của mình, từ lúc bắt đầu biết suy nghĩ cho tới lúc đầu người rơi xuống đất. Vì không thể xác định thời gian thanh tỉnh sẽ kéo dài bao lâu, nên lúc nào cô cũng phải tranh thủ "đọc" lại thật nhanh chóng những thứ quan trọng đã được "ghi lại" rất nhiều lần trước đây.
"Ta tên Triệu Tuyết, sinh ra ở Thanh Việt quốc, phía Nam đại lục Viên Nguyệt.."
"Triệu Tuyết, Thanh Việt quốc, đại lục Viên Nguyệt, vừa qua 23 tuổi, nữ phó tướng quản hạt Ngân giáp binh Triệu gia, Trần triều.."
"Triệu Tuyết, Thanh Việt quốc, đại lục Viên Nguyệt, 23 tuổi, nữ, phó tướng Ngân giáp binh Triệu gia, Trần triều. 5 tuổi chiến loạn, cha mẹ song vong, ăn xin qua ngày. 8 tuổi, Lưu lão thợ săn đem về nuôi, dạy cho bản lĩnh. 14 tuổi Lưu lão qua đời, xuống núi gia nhập phản quân.."
"Triệu Tuyết, Thanh Việt quốc, Viên Nguyệt đại lục, 23 tuổi, nữ phó tướng, Ngân giáp binh, Triệu gia, Trần triều. 5 tuổi mất cha mẹ, ăn xin mà sống. 8 tuổi Lưu lão đem về nuôi, dạy bản lĩnh. 14 tuổi Lưu lão bệnh nặng qua đời, gia nhập loạn quân. Giao tranh với quân triều đình bị bắt, Triệu lão tướng quân nhìn trúng, cho phép nhập quân, vào Triệu gia binh. 16 tuổi Bách trưởng, 17 tuổi Thiên trưởng, 19 tuổi Phó tướng. 23 tuổi chết trong Thái tử chính biến..."
"Ta tên Triệu Tuyết, Thanh Việt quốc...đã chết.."
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Linh hồn Triệu Tuyết đã ngày càng trở nên chết lặng, chỉ còn chút ít bản năng làm cho cô tiếp tục chèo chống. Không biết vì sao mà cô luôn có cảm giác chắc chắn rằng, một khi không tiếp tục "đọc" lại ký ức, cô sẽ hoàn toàn biến mất, mãi mãi chìm vào bóng tối, bị hắc ám cắn nuốt sạch sẽ. Thời gian cứ thế vô định mà trôi qua, có lẽ đã là mấy năm, mấy trăm, mấy ngàn năm, cũng có lẽ mới chỉ là trong một cái chớp mắt....
Ngày này, linh hồn cùng với ý thức của Triệu Tuyết đã vô hạn suy yếu và mệt mỏi, tưởng như đã đến điểm chịu đựng cuối cùng, sắp sửa bị bóng tối vĩnh hằng hòa tan. Bỗng nhiên, ý thức của cô bị mạnh mẽ đánh thức, một lần nữa thanh tỉnh trở lại. Bởi vì, từ sâu trong linh hồn đột ngột truyền tới từng cơn đau đớn vô cùng kịch liệt, thật giống như nó bị thứ gì đó đang không ngừng dùng sức mà mạnh mẽ lôi kéo, xé rách, nghiền nát thành mảnh nhỏ vậy.
"Đau. Đau quá. Thật là đau..Là đến lúc kết thúc rồi sao?..Có lẽ vậy..Đây phải chăng chính là lối vào địa ngục?..Ta sẽ thật sự biến mất ư..."
Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, ý thức của Triệu Tuyết lại bị buộc càng lúc càng tỉnh táo, cảm giác thực mâu thuẫn. Giống như có người đang đầy ác ý mà tra tấn cô, hắn dùng dao sắc cứa lên thân thể của cô, từ từ cắt xẻo từng tầng da, lớp thịt xuống, tiếp đó lại dùng búa đập nát từng đoạn xương cốt. Mà cô chỉ có thể vĩnh viễn im lặng, không thể kêu la, không thể biểu hiện cảm xúc để phát tiết ra ngoài, cũng không thể ngất đi mà phải trơ mắt tỉnh táo nhìn hết thảy xảy ra, chịu đựng tra tấn mãi cho đến khi hoàn toàn bị Thần chết mang đi mới thôi.
Lúc bây giờ đây, ý thức Triệu Tuyết bị đẩy đến trạng thái tỉnh táo nhất, linh hồn phải chịu đựng cơn tra tấn, hành hạ ác liệt nhất kể từ lúc rơi vào nơi hắc ám này.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, cảm giác như đã đến lúc phải tan biến, một âm thanh nhỏ vang lên trong ý thức của cô, giống như có thứ gì đó đã vượt qua giới hạn, có thứ gì đó bị phá vỡ. Cơn đau đớn rút đi một cách nhanh chóng và đột nhiên, giống như cái cách mà nó xuất hiện vậy. Linh hồn Triệu Tuyết bị buông lỏng, lại một lần nữa dần mất đi ý thức mà chìm vào ngủ say.