Chương 1: Tử vong

Lao Lung

Chương 1: Tử vong

Chương 1: Tử vong

Thanh Việt quốc, hẻm núi Lưỡng Xà.
"Quạ..quạ. Quạ"...
Bầu trời chỗ chỗ toát lên khói đen, quạ đen theo bầy mà bay vòng vòng trên không trung, thi thoảng trong miệng chúng lại phát ra từng đợt tiếng kêu làm người nghe khó chịu. Dưới mặt đất, phóng mắt tùy ý nhìn, có thể thấy được nơi nơi vết tích cháy sẹm do bị lửa thiêu, màu đen đặc xen lẫn đỏ thẫm của máu tươi, những lá cờ đã gãy nát, rách rưới. Xen lẫn trong đống vũ khí và giáp trụ sứt mẻ là những đoạn chân tay bị cắt đứt, thi thể nằm la liệt, ngang dọc khắp nơi.
Một đám binh lính mặc giáp trụ thuần một màu đen tuyền, số lượng hơn trăm người, tay cầm đao nhọn, đứng quây tròn bao bọc xung quanh trước cửa lối ra vào hẻm núi, ai nấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt lại xen lẫn chút sợ hãi.
Dẫn đầu phía trước đám quân lính là một người đàn ông có thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, trên mặt hằn một vết sẹo kéo dài từ giữa trán tới mang tai bên trái. Người nọ biểu tình chăm chú, đôi mắt hơi híp, đăm đăm nhìn về phía đối diện, nơi đó đứng một người, thân ảnh cô độc, bên ngoài nhiễm một tầng đỏ thẫm màu máu. Hắn động cánh tay, nhẹ nhàng giơ cây chùy to lớn đầy gai nhọn, chỉ thẳng về phía người đứng bên trong hẻm núi, cất giọng nói trầm trọng như chuông đồng:
"Triệu phó tướng, mọi chuyện đã được định đoạt, sao còn cố gắng làm điều phí công vô ích. Chi bằng buông bỏ vũ khí, quy thuận chủ nhân của ta. Với tài nghệ của cô, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi thế nào".
Chỉ nghe phía đối diện không xa truyền tới một tiếng cười nhẹ, giọng điệu tràn đầy sự mỉa mai:
"A, thật vậy chăng?"
Người phụ nữ nâng lên mí mắt, cử động cổ, khóe miệng hơi nhếch lên. Cô có gương mặt thon dài khá đẹp, lại hơi mang theo chút khí khái của đám đàn ông. Một thân giáp bạc bên ngoài, giờ đã nhiễm đậm màu đỏ của máu, nơi nơi còn có vết tích của đao kiếm để lại, tóc đen trên đầu tùy ý xõa tung, trong tay nắm một cây thương dài, mũi thương chỉ thẳng lên trời. Cô tùy ý dùng mũi chân đá mấy cái vào đống thi thể phía trước mặt, biểu tình có chút chán ghét mà nói với đối phương.
"Mẹ nó. Bỏ vốn chơi lớn như vậy, dùng đến Hắc giáp quân cùng với Thiết Ngưu ngươi. Nếu thật nghe ngươi quy hàng, ta là muốn không sống qua nổi hôm nay đi. Là bà cô này bình thường quá dễ lừa gạt, hay là đầu óc con trâu đất ngươi có vấn đề?".
"Hành thích Hoàng thượng soán ngôi, dùng di chiếu giả truyền thánh chỉ, diệt trừ trung thần trong triều phản kháng, lão tướng quân cũng bị hắn hãm hại chết oan uổng trên chiến trường. Ta đối với hắn mà nói cùng lắm chỉ là chút râu ria, kẻ hèn một cái phó tướng sao lọt nổi mắt hắn".
"Mẹ. Tới. Lên đây. Không cần kéo dài thời gian. Chúng ta đánh một trận cuối cùng. Xem rốt cuộc hôm nay ông trời là muốn cho ta sống hay chết ở đây".
Nói đoạn, cũng không đợi Thiết Ngưu phản ứng trước, người nọ đã xốc thương lao người đánh tới. Hai bên va chạm kịch liệt, từng hồi âm thanh chát chúa vang vọng, máu tươi rơi vãi đầy mặt đất, lâu lâu lại có người trúng thương nằm xuống không động đậy.

Xung quanh chỉ còn lại hơn 40 tên cấp dưới, bản thân mình cũng ăn vài thương, Thiết Ngưu hắn mới chờ được vị kia bị chất độc phát tác mà ngã gục. Nhìn người phụ nữ toàn thân bê bết máu ngồi dựa lưng vào tảng đá lớn trước mặt mà trong lòng hắn không khỏi sinh ra sự kính nể, kẻ mạnh luôn sùng bái người càng mạnh mẽ, cho dù hai bên đứng ở trận doanh đối địch.
"Triệu phó tướng, lên đường bình an. Ta tiễn cô đi thôi". Hắn chắp tay làm lễ một chút với cô, rồi đón lấy thanh đao từ thuộc hạ, ý đồ tự tay lấy đầu người, mau chóng đem chiến lợi phẩm về báo tin thắng lợi cho chủ nhân của hắn.
Lúc này, Triệu Tuyết đã trúng độc khá sâu, ý thức đã trở nên mơ mơ màng màng. Ngay lúc bị vạch ra vết thương đầu tiên trên người, cái cảm giác khó chịu sau đó làm cô biết chắc rằng trên đao của họ tẩm đầy chất độc. Thái tử trên cao thật đúng là dùng mọi cách để "bình ổn" đám "phản loạn" này mà. Ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm cao vợi, cô hơi thở dài như trút bỏ gánh nặng, yên lặng chờ đợi cái kết của mình.
Thanh đao chớp lóe dưới ánh mặt trời rồi nhanh chóng lướt tới nơi cần cổ....
Ngay giây phút này, trong chớp nhoáng, tất cả mọi thứ như bị làm chậm lại vô số lần. Trong mắt Triệu Tuyết, cô thấy được đàn quạ dừng tại giữa không trung, thấy được phiến lá rơi rụng đang lơ lửng ngay trên đầu mình, thấy được khuôn mặt râu ria xấu xí đầy hưng phấn của Thiết Ngưu, cũng thấy được hình ảnh bản thân cô phản chiếu trong đôi mắt hắn. Tất cả đều bị đóng băng, đọng lại một cách thần kỳ. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác lạ lẫm không biết tên, sau đó..
Không có sau đó nữa.
Lưỡi đao sắc bén lướt nhanh qua cổ, máu tươi bắn tung tóe, đầu người rơi rụng, lăn xuống mặt đất.
Cảm giác trở nên vô cùng nặng nhọc, mọi thứ trước mắt dần dần tối đen, ý thức từng chút một nhanh chóng mơ hồ, rồi hết thảy hoàn toàn chìm vào yên lặng.