Chương 2: 9 năm trước.

Khách Vãng Lai

Chương 2: 9 năm trước.

Chương 2: 9 năm trước.

Kiều Trung cũng không tức giận, nhưng mà người bên cạnh hắn lại không như vậy, thấy Kiều Trung không có ý muốn ngăn cản, thanh niên gầy còm nhom, trên lưng cõng một cái chảo, vênh váo bước về phía Kều Trường Ly. Đôi mắt hắn lạnh lùng giống như loài rắn, gây cho người ta cảm giác sởn tóc gáy.

"Kiều Trường Ly, đừng tưởng ngươi vẫn là thiên tài người người kính ngưỡng như 9 năm trước, hiện giờ thiếu gia nhà ta để mắt đến ngươi, là phúc phần của ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn."

"Qùy xuống?"

Bàn tay Kiều Trường Ly khựng lại, dịch góc chăn cho Nhâm Tinh Hà, Nhâm Tinh Hà cũng biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cứ cách vài ngày bọn chúng đều cố tình đến đây làm khó dễ Kiều Trường Ly, nhưng nàng không phản kháng, nên bọn chúng cũng không dám quá phận, nhưng mà mỗi lần Kiều Trung đến, Kiều Trường Ly đều ăn khổ rất nhiều.

Nhâm Tinh Hà chưa bao giờ cảm thấy, thống hận bản thân mình đến vậy, linh hồn hắn gào thét, muốn phá tan hết thảy xiềng xích giam cầm, nhưng mặc kệ hắn ra súc thế nào, xung quanh vẫn là một mảnh tối tăm lạnh lẽo.

Kiều Trường Ly nhìn thoáng qua đám người đang tụ tập bên ngoài, đáy mắt một mảnh bình tĩnh, bộ quần áo màu tím đen mặc trên người nàng, vẫn trương dương lạnh nhạt như trước kia, khiến cho vạn người phải ngước lên vì kính ngưỡng, cũng ngưỡng mộ vì không với tới, hơn nữa, đó chính là ghen ghét.

Kiều Trung từ trên ghế đứng dậy, chiếc quạt bằng xương khẽ vung vẩy, không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.

"Kiều Trường Ly, không hổ là 9 năm trước được mệnh danh là thiên tài của Cổ Loa Thành không ai địch nổi. Nhưng mà cũng chỉ là 9 năm trước mà thôi, hiện giờ, bản thiếu gia mới là thiên tài của Cổ Loa thành!"

Kiều Trường Ly hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt nàng tuy không nổi bật, nhưng lại gây cho cảm giác ẩn sau vẻ bình tĩnh là một thanh kiếm sắc bén có thể kết liễu bất cứ ai khinh thị nàng. Đôi mắt nàng sắc lẹm như tinh hà, cả người thẳng như tùng trên đỉnh núi cao.

"Thiên tài? Phế vật? Thế nào mới là thiên tài? Thế nào mới là phế vật?"

"Thiên tài chính là bản thiếu, mà phế vật, chính là ngươi – Kiều Trường Ly." Kiều Trung gằn giọng, nắm tay bắt lấy cán quạt hơi nhô lên, có vẻ đang rất tức giận, đối mặt với Kiều Trường Ly, nỗi nhục năm xưa lại như dòng nước lũ trở về, khiến hắn chìm trong khủng hoảng, chỉ có thể đạp Kiều Trường Ly dưới chân, mới có thể làm tan đi nỗi sợ hãi trong tim hắn.

"Thiên tài? Phế vật? Hahaha!!!"

Kiều Trường Ly cười lớn, nàng lảo đảo, xoay người bước về phía Nhâm Tinh Hà, ngón tay mảnh khảnh cầm lên một ngọn tóc của hắn, đáy mắt toàn là điên cuồng.
"Thiên tài? Phế vật? Đạo của ta, các người không hiểu, đạo các người, ta khinh thường hiểu, hahahaha!"

Sắc mặt của Kiều Trung sầm lại, hắn tức giận đập nát chiếc ghế, chiếc ghế giống như tấm giấy bị xé rách, không có một chút sức chống cự nào. hai chân của hắn đạp mạnh xuống đất, xung quanh đất bị lõm xuống một khoảng lớn, Kiều Trung giơ quạ lên, trên người quanh quẩn 3 vòng màu đỏ, sương mù chớp động trong nháy mắt lan tỏa, tiếng hót kinh người từ trong lục mạch truyền ra.

"ẦM!"

Tiếng xôn xao vang lên, cả tiểu viện tràn ngập trong màu huyết sắc đỏ chói, giữa màn sương máu, một con chim khổng tước hư ảnh từ sương mù bay lên, nó ngửa cổ lên trời hót vang một tiếng, cả thành Cổ Loa ai a cũng nghe rõ, mọi người đều dừng động tác nhìn về phía Kiều gia.

Chỉ thấy ở đó một bóng dáng hư ảo của một loài chim dang cánh rộng, phủ bóng khắp một nửa Cổ Loa thành, ai ai cũng cảm giác được sức mạnh phát ra từ đó, những dân thường liên tục quỳ lạy gọi hai tiếng "thần tiên". Còn những người tu tiên khác, chỉ biết ngưỡng mộ mà tặc lưỡi.

Ở ngoài đã cảm nhận được sức mạnh, huống tri ở bên trong tiêu viện, lúc này, mái ngói đã bị lật tung, cây cối gãy đôi đổ ngang dọc, đất đá khắp nơi trôi nổi, những thanh niên đi cùng Kiều Trung sợ hãi lùi về phía sau, liên tục tế ra pháp bảo để bảo vệ bản thân khỏi năng lượng bạo động.

"Thiên tài..."

Kiều Trường Ly lẩm bẩm, không biết từ bao giờ, nàng đã cõng lên Nhâm Tinh Hà, sau đó dùng một sợi dây thừng buộc hai người lại với nhau. Nàng ta nhìn thoáng qua nơi ma Kiều Trung đang đứng, hắn ta nhìn nàng, vẫn chưa tấn công, chim khổng tước màu đỏ cũng nhìn chằm chằm nàng, nếu như nàng có bất kỳ dị động nào, hắn có thể bóp chết nàng như bóp chết một con kiến.

Kiều trường Ly vươn tay ra giữa năng lượng bạo động, lập tức máu tươi vẩy ra, những giọt máu không lập tức rơi xuống đất mà xoay tròn giữa không trung.

"Lang quân, ta biết ngươi không phải là công tử Thanh gia, càng không phải là một người bình thường, nếu hôm nay ta thất bại, coi như ta ngộ tính không tốt, hai chúng ta lại xuống địa phủ gặp nhau, mong chàng sẽ không trách!"

"Còn nếu thiếp thành công, thì nhất định, thiếp sẽ tìm cách chữa khỏi cho chàng!"

Nhâm Tinh Hà tuy không nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận được, tai cũng nghe được, lòng hắn có chút phúc tạp, lại có một chút vui vẻ.

"Lấy máu ta làm dẫn đạo, triệu hồi bách quỷ luân hồi, lấy máu ta làm điều kiện, bắc thành câu kiều vấn thiên không!"

Mỗi lần nàng nói ra, giọt máu từ tay nàng lại chảy ra thành những sợi chỉ mỏng manh, những sợi chỉ máu lơ lửng trên không trung, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, khí tức nguy hiểm từ bốn phương tám hướng tụ lại nơi sân nhỏ.

Kiều Trung nhíu mày, đáy lòng chuông báo động liên tục, nhưng hắn đã đâm lao, nào có chuyện rút lui chứ, thế là hắn quát lớn một tiếng, hai tay hợp lại, quạt bằng xương gỗ trên tay hắn bị 3 mạch thúc giục đến cực hạn, chim khổng tước ngửa đầu lên trời kêu một tiếng chói tai, sau đó lao thẳng về phía Kiều Trường Ly.

Những sợi tơ máu mảnh khảnh vẫn xoay tròn trên không trung, tạo ra một lĩnh vực huyền bí mà cổ lão, nhưng dưới sự tấn công của chim khổng tước, những sợi tơ này liên tục gãy đoạn, sau đó ảm đạm rụng xuống đất.

Theo đó, sắc mặt của Kiều Trường Ly lại trắng thêm vài phần, máu trên tay vẫn chảy, những sợi tơ mảnh liên tục hình thành một hư ảnh của một cái cây lớn, nhưng cái cây này có vẻ có chút ủ rũ không có tinh thần.

Tiếng rào rào từ tán cây truyền ra, ma âm giống như loạn nhịp, liên tục công kích về phía Kiều Trung. Kiều Trung cắn răng răng, hắn hai tay dang rộng, phía trên hắn, ba vòng mạch hư ảo chớp động, từ trong đó liên tục tỏa ra sương mù màu đỏ, như cảm nhận được sự tức giận từ chủ nhân, chim khổng tước tấn công càng bạo động.
Lúc này, thanh niên còm nhom bên ngài, lưng cõng một cái chảo ngưỡng mộ nhìn Kiều Trung, liên tục cảm thán nói: "Không hổ là thiên tài số một của Cổ Loa thành, vậy mà đã tu luyện đến Duy Tâm tam mạch, theo như cấp bậc của chim khổng tước hiện giờ, hẳn đã là phản tổ thành công! Hơn nữa còn là trung cấp phản tổ."
Nghe thanh niên gầy còm nhom nói vậy, những người xung quanh đều trợn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sùng bái nhìn về phía Kiều Trung.

Sau cảnh giới Nhâm Thùy, chính là Duy Tâm, Duy Tâm là khơi thông 6 mạch trong cơ thể, mỗi mạch đều có một linh vật trấn mạch, tu sĩ có linh vật trấn mạch cấp bậc càng cao, sẽ càng mạnh. Giống như Kiều Trung, linh vật trấn mạch của hắn là yêu linh của khổng tước.

Sau khi khơi thông sáu mạch, tìm đủ linh vật trấn mạch, thì bắt đầu ôn dưỡng để cho linh vật phản tổ, phản tổ huyết mạch càng về sau, sẽ càng mạnh, phản tổ chia làm 4 cấp bậc, Uý – Trung – Thượng – Linh.