Chương 12: Đăng Sơn đại điển.

Khách Vãng Lai

Chương 12: Đăng Sơn đại điển.

Chương 12: Đăng Sơn đại điển.

Cả hai tách ra, Khải Thụy lùi về sau hơn chục bước mà Chung Nhất Trần chỉ lùi về sau vài bước, cho dù là người bình thường ở dây cũng thấy được chênh lệch giữa hai người.
Khải Lam muốn tránh khỏi đệ tử của Thanh Trần đến bên cạnh của Khải Thụy, nhưng Khải Thụy đã nhanh hơn một bước đẩy Khải Lam ra khỏi vòng quần chiến này.
"Đại caaaaa!"
"Lùi về sau, không có sự cho phép của ta không được tiến lên dù chỉ là nửa bước!"
Khải Lam tuy rằng non nóng, nhưng hắn vô cùng nghe lời Khải Thụy, liền không can tâm lùi về phía sau lo lắng nhìn Khải Thụy.
Khải Thụy chống mũi kiếm của bản thân xuongs đất, hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Chung Nhất Trần thấy vậy, đắc chí cười lớn.
"Thế nào? chịu thua sao? Nếu chịu thua thì quỳ xuống xin lỗi lã tử đây, lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Nhâm Tinh Hà nhìn hoàn cảnh bên trong, không chút gấp gáp mà nửa đùa nửa thật hỏi Lâm Trì.
"Ngươi thấy, là Khải Thụy hay Chung Nhất Trần sẽ thắng?"
Lâm Trì ngây ra một lúc, sau đó trầm ngâm nhìn vào thế cục bên trong, một bên là rách nát bất kham Khải Thụy, một bên là hứng thú bừng bừng Chung nhất Trần, thế cục không phải phân định rồi sao? Khải Thụy nay đâu băng xưa, ắt không thể thắng Chung Nhất Trần.
"Theo vãn bối thấy, là Chung Nhất Trần sẽ thắng."
"Tại sao ngươi lại chắc nịch rằng Chung Nhất Trần sẽ thắng chứ?"
Lâm Trì mơ hồ, tuy rằng thật khó hiểu tại sao Nhâm Tinh Hà lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Khải Thụy đã bị thương, trước đó tu vi lại rơi xuống, trước kia mặc dù đã tiếp cận Đoạn Duyên, nhưng giờ lại Đoạn Duyên lại chưa tới, chỉ có thể nói là nguy hiểm vạn phần."
Nhâm Tinh Hà nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua trên người Chung Nhất Trần một chút rồi cười, nụ cười vô cùng thâm ý.
Đối mặt Chung Nhất Trần châm chọc, Khải Thụy vẫn im hơi lặng tiếng, tiếng sư phụ trước kia văng vẳng bên tai của hắn. Lời nói đó hắn trước kia không hiểu, giờ lại dường như có chút thấu tâm tư của người.
"Khải Thụy, con thwucj sự không hiểu, vi sư nói những lời này là muốn tốt cho con hay sao? Con quá gấp gáp, tâm cảnh cũng không ổn, thậm chí vì đạt được mục đích tăng lên tu vi con không từ mọi thủ đoạn, điều đó tuy rằng có thể thúc đẩy con, nhưng không đồng nghĩa với việc con có thể tiến xa hơn!"
Trong trí nhớ đột nhiên rõ ràng lên, từng câu nói của sư phụ hắn giống như tiên tri đã lường trước được những chuyệ hôm nay sẽ xảy ra.
Hắn lại nghe thấy tiếng bản thân quật cường vang lên.
"Sư phụ, đồ nhi chỉ là muốn tranh một khẩu khí với thiên hạ này, có gì là sai? Biết bao nhiêu thiên kiêu bo bo giữ lấy mình, cuối cùng bao nhiêu người có thể danh xứng với thực mà phi thăng? Từ cuộc chiến Công Nguyên đến giờ, không một ai có thể phi thăng khỏi Đại Đồng, thế thì tại sao con lại không thể làm theo cách của con mà nổi bật?"
Sư phụ của hắn thở dài, hai tay áo chắp sau lưng, ánh mắt vô hỉ vô bi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm phức tạp mà hắn không thể hiểu nổi. Y nói.
"Năm xưa Ngoan Đồng đại đế, ẩn nấp trong quỷ tộc chín nghìn năm, chịu hết mọi tủi nhục, lên núi đao tìm xuống biển lửa, cũng chỉ vì chấp niệm của hắn, hắn không phong hoa không tuyệt đại, cũng chẳng có tiếng tăm gì trong Đại Đồng, ấy vậy mà hắn là một trong 9 vị thiên cổ nhất đế!"
"Hay Chiến Cửu thánh chiến, hắn xuất thân là phàm nhân, một đường lấy đức phục người, vạn không tới tuyệt cảnh hán tuyệt đối sẽ không ra tay, ấy vậy mà hắn vẫn là một thế kiêu hùng!"
" m U phong hầu, nhẫn nhìn tám nghìn tiền kiếp để có thể phi thăng khỏi Đại Đồng, ai ai trong số họ cũng không có tiếng tăm gì, bỗng nhiên trong thời đại ấy lại tỏa sáng rực rỡ khi thời điểm đến!"
Tiếng của sư phụ giống như một tiếng sóng biển, lúc gần lúc xa vỗ tỉnh đầu của Khải Thụy.
"Con thực sự, cảm thấy bản thân mình không hấp tấp vội vàng sao?"
"Không hấp tấp? Vội vàng sao?"
Khải Thụy hai mắt mư hồ, trên mặt không biết từ bao giờ đã vương đầy nước mắt, hắn sai rồi, vô cùng sai, sư phụ khổ tâm vì hắn, hắn lại coi lời của người như gió thoảng bên tai.
Nhâm Tinh Hà khóe môi gợi lên, hắn tự nhiên nhận ra Khải Thụy không đúng, giây phút Khải Thụy rơi vào trầm tư, thì hắn đã biết cuộc chiến này ai thắng ai thua rồi, chỉ là muốn xác nhận lại một chút.
"Ta sai rồi!"
‘Đúng, ngươi sai rồi! Cho nên màu quỳ xuống xin lỗi lão tử đây đi!"
Khải Thụy ngẩng đầu, đôi mắt như ưng nhìn thoáng qua người đang cười vô cùng vui vẻ kia, đôi mắt hông hè chút gợn sóng nào cả. giống như người vừa sỉ nhục hắn chỉ là một câu nói thoáng qua không một chút sát thương na cả.
Cả người Chung Nhất Trần nhất thời cứng còng lại, hắn ta sinh ra chút hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt của Khải Thụy, giống như hồng hoang mãnh thú đang theo dõi vậy.
Khải Thụy lảo đảo vài bước, trên khuôn mặt chưa từng có bình tĩnh, hắn dường như đã thông suốt vài chuyện, cả người lắng đọng lại như hồ nước tràm vạn năm.
Hắn vuốt ve thanh kiếm của mình, áp một má đã vương đầy máu tươi và thân kiếm lạnh lẽo.
Nhâm Tinh Hà tư trên mỏm đá đứng dậy, xoay người về hướng của Thanh Trần cổ phái. Lâm rì vội vàng đuổi theo, trên mặt không giấu nổi tò mò.
"Tiền bối, người không ở lại xem trận đấu sao?"
Nhâm Tinh Hà hai tay chắp sau lưng, nhìn lên bậc thang rêu phong dẫn lên Thanh Trần cổ phái.
"Thắng bại đã phân, không nhất thiết xem đi xuống."
Lâm Trì ra vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, hắn khóe môi cong lên, vẻ rất tự đắc.
"Vậy đúng là Chung thiếu chủ kia sẽ thắng đúng không ạ?"
"Ai nói hắn sẽ thắng?"
Lâm Trì trợn to mắt, ngay lúc này phía xa đột nhiên truyền đến vũ bão, cả vòm trời đột nhiên tối xuống, một con phượng hoàng từ cửu thiên lao xuống, toàn thân đó màu đen hóa thành vô tận sát khí đổ ập xuống.
Tiếng nổ lớn vô tận, sau đó dư âm tràn ra bốn phía. Lâm Trì lắp bắp.
"Đó là Chung Nhất Trần thua rồi?"
Nhâm Tinh Hà nhìn lướt qua dưới kia một cái, sau đó tiếp tục hướng lên trên đi, song song với hai người cũng có nhiều người đi cùng, bởi vì hôm nay chính là một ngày đặc biệt của Thanh Trần cổ phái.
Đăng Sơn đại điển, chiêu mộ thiên tài khắp nơi, nói thẳng ra là chiêu mộ đệ tử vào phái.
Cũng chính vì hôm nay, nên Nhâm Tinh hà mới cất công đến.