Chương 5: Bắt đầu

Khách Vãng Lai

Chương 5: Bắt đầu

Chương 5: Bắt đầu

Thành Cổ Loa vẫn nhộn nhịp như vậy, trên 9 tầng trời, nước sông Như Nguyệt đổ ập xuống, những kiến trúc to lớn khang trang đều được xây dựng lơ lửng trên không trung, tận cuối của Cổ Loa, là một tầng thành xoắn ốc, ẩn mình trong sương mù thần bí, ở nơi trung tâm của tòa thành, là một cây cổ thụ đâm thẳng trời xanh, cành lá xum xuê bao bao lấy toàn bộ cổ thành.

Đây là lần thứ hai Nhâm Tinh Hà trở lại Cổ Loa Thành, lần đầu tiên là 9 năm trước khi mới tỉnh lại trong cổ mộ, không biết hiện giờ ở cổ mộ đó còn hay không, hắn muốn quay lại nơi đó để tìm hiểu nguồn gốc bản thân, liệu có tìm ra manh mối gì hay không.

Nhâm Tinh Hà trầm tư, nhưng Lâm Trì lại không bình tĩnh như vậy, hắn thỉnh thoảng liếc về phía quyển sách mà Nhâm Tinh Hà đang cầm.

Khi vừa ra khỏi huyệt động, thứ Nhâm Tinh Hà muốn không phải là tài nguyên tu luyện hoặc là thiên tài địa bảo, mà là hỏi về cách tu luyện, cơ sở tu luyện.

"Trong Cổ Loa Thành, có phát hiện cổ mộ hay là di tích nào không?"

Lâm Trì ngẩn người, sau đó cười khổ, đành lấy chuyện bản thân gặp mấy thắng trước kể với Nhâm Tinh Hà.

"Không dấu gì tiền bối, mục đích của Lâm Trì đến Cổ Loa Thành cũng là vì rộ tin di tích xuất thế, nghe nói đó là một di tích có từ rất lâu đời, căn cứ những người còn sống sót lại miêu tả, hẳn là di tích còn sót lại từ thời chiến Công Nguyên."

"Đi tới chỗ di tích đó đi." Nhâm Tinh Hà cúi đầu nhìn bản trụ cột tu luyện trong tay, cơ bản đã nắm rõ trụ cột tu luyện của Đại Đồng, nhưng điều mà hắn không ngờ là, thứ mà trong cuốn sách này miêu tả, trong trí nhớ của hắn đã có dấu vết đi qua rồi, hiển nhiên là hắn đã tu luyện, nhưng hiện giờ, tại sao không sử dụng được chút linh lực nào?

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới chỗ di tích cổ mộ, dọc đường đi, Nhâm Tinh Hà quan sát, khung cảnh thập phần quen thuộc.

Càng đến gần, người càng nhiều, thậm chí không thiếu những con em thế gia, thiên tài thánh tử thánh nữ xuất hiện, những người này đều là Lâm Trì nói cho hắn.

"Cỗ xe bên phải kia là tiêu chí của Tinh Ly phái, mà Tinh Ly phái thì có thánh nữ Cồ Triệu, thiên tư xuất chúng, hiện giờ đã Đoạn Duyên, sắp tiến vào Thâm Cơ, nghe nói nghìn năm nữa sẽ tiến hành đại lễ Thâm Cơ sau đó nhập phàm trải nghiệm."

"Bên trái, cách đây vài bước, là tiêu chí của Mậu Quan thương hội, nghe nói ái nữ của Mậu Quan thương hội là Mậu Quan Xuyên cũng đến đây, tuy rằng Mậu Quan Xuyên không bằng Cồ Triệu nhưng mà tiền đặc biệt nhiều, hơn nữa nàng ta có tiếng đào hoa, nam sủng thành đàn,..."

[...]

"Ngươi cũng không kém." Nhâm Tinh Hà nhìn lướt qua Lâm Trì, sau đó mới nói. Tiếng tuy không lớn, nhưng xung quanh cũng đều nghe được. mọi người im phăng phắc nhìn về phía cỗ xe ngựa của Lâm Trì, mọi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khinh thường hay tò mò đều có đủ.

"Tiền bối quá khen rồi, ta...làm sao có thể sánh với bọn họ chứ!" Lâm Trì cười gượng, nếu thiên tư của hắn sánh bằng một phần của bọn họ, hắn đã không lưu lạc đến mức này.

Nhâm Tinh Hà không nói nữa, lời hắn nói tất nhiên là sự thật, tin hay không là chuyện của Lâm Trì. Dù sao hắn và Lâm Trì cũng rất nhanh sẽ tách ra, bèo nước gặp nhau mà thôi.

Lúc này, một tiếng hí vang trời đến gần, mọi người đều biến sắc mặt, nhìn về phía xa kia. Ai ai cũng tự động nhường ra một con đường, Lâm Trì cũng không ngoại lệ, hắn đánh xe ngựa tránh qua một bên.

Đó là một chiếc xe dùng 9 con rắn lớn kéo, thân rắn to như cột đình, trên lưng rắn có vảy ngược đâm ra. Phía trên chiếc xe là một cung điện lớn được chạm khắc bằng vàng, cỗ xe di chuyển đến đâu, nơi đó sáng rực một vùng, thậm chí còn có người phải dùng linh lực bảo vệ đôi mắt để có thể nhìn rõ.

Những nơi cỗ xe đi qua, nơi đó im phăng phắc, sau khi cỗ xe đi qua, mới dám rầm rì thảo luận.

"Đằng Xà thiếu chủ cũng đến, xem ra di tích này đúng là có từ thời Công Nguyên thật."

"Đúng vậy, không chừng những thế lực khác cũng đến đâu, lúc đó những tán tu như chúng ta lại khổ rồi!"

"Suỵt...ngươi muốn mất đầu sao?"

"Không dám, ta quên mất!"

Chưa kịp rút ra khỏi sự chấn động của Đằng Xà thiếu chủ, một mùi thơm từ thiên không như thấm đẫm vào ruột gan truyền khắp thành Cổ Loa, ai ai cũng như si như say hít lấy hít để, vẻ mặt thỏa mãn vạn phần.

Sau đs một chiếc kiệu tinh xảo phá chân trời mà đến, nơi kiệu đi qua, nơi đó rơi xuống hàng ngàn hàng vạn cánh hoa hồng, cảnh tượng muốn bao nhiêu thơ mộng có bấy nhiêu thơ mộng.

"Không ngờ đến cả Bách Anh tiên tử cũng tới, xem ra di tích có chút không bình thường, hẳn phải ẩn chứa cơ duyên vô cùng lớn!"

"Lại xem xem, chắc chắn sẽ có những thiên tài khác nữa, Nam Lĩnh chúng ta cũng không phải chỉ có Bách Anh và Đằng Xà!"

"Đúng vậy..."

"Liệu 98 vị còn lại có xuất hiện hay không đây..."

"Chắc chắn sẽ xuất hiện!"

"Bách Anh..." Lâm Trì nỉ non, nhìn về phía cỗ kiệu trương dương xa hoa kia, dường như muốn thông qua đó nhìn thấy thân ảnh phong hoa tuyệt đại bên trong.
Nhưng chưa kịp để hắn hồi thần lại, cả cỗ xe ngựa đã bị một cỗ lực lượng đụng bay ra ngoài, Lâm Trì cũng không hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy Nhâm Tinh Hà, nhưng để hắn ngạc nhiên chính là vẻ mặt Nhâm Tinh Hà quá bình tĩnh, không chút hoảng hốt nào.

Sau đó, hắn thấy một cảnh khó quên xảy ra, chỉ thấy thiên địa linh khí như bị thứ gì đó khủng bố thôn phệ, liên tục hình thành những dòng lũ chảy về phía Nhâm Tinh Hà, trở thanh bệ đỡ cho hắn, mà Nhâm Tinh Hà lúc này cũng nhanh chóng tiếp đất.

Dị tượng xảy ra, bầu trời đang trong xanh, đột nhiên mây giông kéo đến, trên 9 tầng trời, đám mây hình thành hơn ngàn hư ảnh rồng đen, bọn chúng vây quanh nhau sau đó lấy tốc độ sét đánh gầm gừ muốn phá không đi xuống.

Phía trên Cổ Loa thành lúc này một vòng kết giới trong không trung hiển hiện, vầng sáng chói mắt đột nhiên bao quanh lấy toàn bộ địa phận Cổ Loa. Khắp nơi giấu trong Cổ Loa Thành, từng cột sáng màu đỏ chiếu lên, chống đỡ toàn bộ đại trận, lúc này, gần cột sáng màu đỏ, hư không xuất hiện một bóng người canh giữ, họ nhanh chóng ngồi xuống, dùng linh lực gia trì thêm cho trận pháp.

Một bóng người xuất hiện trên cổ thụ của Cổ Loa thành, khi hắn xuất hiện, cành lá cây cổ thụ bỗng nhiên đong đưa, như muốn chào đón. Vạn năm cổ thụ nhanh chóng kết lá nở hoa, những chùm hoa màu đen nở ra, linh lực theo đó mà phun trào.

Tuy nhiên, hoa nở nhanh lại tàn cũng nhanh, mấy chốc những chùm hoa màu đen đã bay đầy trên bầu trời Cổ Loa thành.

"Hỗn xược!!"

Tiếng quát gầm gừ, người thanh niên ấy nhanh chóng lơ lửng trên không trung, hai tay kết ấn, ánh sáng theo đó mà tụ lại sau lưng hắn, như một mặt trời chói sáng khiến ai nhìn cũng phải đau mắt.

Một bên là hàng ngàn hư ảnh hắc long đang lao xuống Cổ Loa thành, một bên là vị thành chủ bí ẩn, hai cỗ lực lượng mọt đen một vàng đối lập nhau như hai quả cầu lửa va chạm sau đó ầm ầm nổ tung.

Như pháo hoa cỡ lớn rực sáng trên trời, sau đó dần dần lụi tàn.

Bất kể là thánh tử hay thánh nữ, đều âm thầm ngước lên nhìn dị tượng.

Mà Nhâm Tinh Hà, hắn liếc mắt nhìn qua hắc long trên bầu trời, cảm nhận được một chút thân cận.

Bụi mù tan đi, tất cả hư ảnh hắc long đều biến mất, chỉ còn một cái đầu rồng, ánh mắt của nó như đang tìm kiếm thứ gì đó ngay trong thành Cổ Loa, nhưng tiếc thay, thân hình của nó ngày càng mờ nhạt, sau đó tiêu tán.