Chương 9: Cạn rồi?

Khách Vãng Lai

Chương 9: Cạn rồi?

Chương 9: Cạn rồi?

Từng tiếng gào thét vang từ dưới thiên hà xuyên thẳng lên trời cao, mực nước bắt đầu chuyển từ trong anh thành màu đỏ lòm như máu, mặt biển sóng vỗ liên tục.

Ù ù ù.

Tiếng hú vang lên, mặt biển như tách làm hai, từng những cánh cửa đón tu sĩ vào cũng bắt đầu đầu chao đảo, thậm chí phát ra những tiếng kẽo kẹt như sắp đổ vỡ.

Mực nước bắt đầu giảm, Nhâm Tinh Hà một bước bước ra, lập tức xuất hiện ngay trung tâm của thiên hà, từng đạo hư ảnh rồng bay phượng múa từ thiên hà hình thành vây quanh hắn, nhưng đều bị khí tức kinh khủng tên người hắn xua đuổi.

Mực nước thiên hà giống như bị người rút đi vậy, dần dần cạn xuống, những thứ bí ẩn ẩn dưới lòng thiên hà cũng bị lộ ra hết, giống như bộ xương khổng lồ của vị đại năng sừng sững đứng, nhưng khi lộ ra ngoài, liền hóa thành bột phấn.

Xương mọc lởm chởm, chất thành đống.

Mực nước càng rút xuống, phía dưới đáy càng chuyển thành màu đỏ trầm như máu lặng mà thành.

Trong cơ thể của Nhâm Tinh Hà, bây giờ mới hình thành một đầu mạch, đầu mạch này mờ mờ hư ảo, giống như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ nát, nhưng nếu gần, có thể thấy khí tức khủng bố từ trong đó truyền ra.

Một đầu thiên hà mới hình thành một đầu mạch, chuyện điên cuồng cỡ nào chứ? Trực tiếp nhảy qua Nhâm Thùy và bước vào Duy Tâm nhất mạch.

Lúc này, Khải Thụy cũng đã sắp tiếp cận cánh cửa lớn nhất, cao nhất, nhưng khi hắn chạm tay đến cánh cửa, cánh cửa đột nhiên bốc cháy lên, sau đó hóa thành vô vàn mảnh tính hà hòa nhập vào đáy thiên hà.

Đôi mắt hắn đỏ chót, cả người lao về phía trước muốn bắt lấy một góc của cánh cửa nhưng lại bị năng lượng trên cánh cửa chấn bay ra ngoài.

Bây giờ hắn mới để ý, mực nước của thiên hà cũng đã gần cạn rồi, từng đống xương người chất thành núi, binh khí pháp bảo giống như đậu bị vãi ra, la liệt khắp nơi.
Khải Thụy ngẩng đầu, nhìn bóng người màu đỏ đang đứng ở lốc xoáy trung tâm của thiên hà, hắn hai tay dang rộng, đáy mắt bình tĩnh lại ngạo nghễ, trong nháy mắt ấy tâm Khải Thụy trụy xuống đáy cốc.

"Ngươi phục sao?"

Tiếng của Nhâm Tinh Hà giống như tiếng vọng của địa ngục, tai của Khải Thụy ù đi, hai mắt căm tức nhìn hắn.

Lúc này, toàn bộ những tu sĩ bước và cánh cổng kia, khi cánh cổng biến mất đã bị đẩy ra ngoài.

Ai nấy cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, xương trắng thành đống, bảo vật đầy đất, nước thiên hà cũng cạn sạch, thậm chí có người gào khóc vì vuột mất cơ duyên.

Khải Thụy cúi đầu trầm mặc, thiên đạo giống như cũng bắt đầu khởi động, hắn cảm nhận được nếu hắn không làm theo lời thề, thiên đạo chắc chắn sẽ trừng phạt hắn.
Nhưng!

Hăn vẫn muốn thử một lần, hắn cắm kiếm xuống mặt đất, lấy hắn làm trung tâm, những kiếm khí màu đỏ như sương hiện lên sau đó trên không trung ngưng tự thành một kiếm trận lớn, cả kiếm trận lan ra giữa không trung tỏa ra khí thế vô cùng lớn, thậm chí những thanh kiếm đều vì đó mà run rẩy.

"Nếu muốn làm chủ nhân ta, thì ít nhất cũng phải đỡ được một kiếm của ta đã. Dùng chính thực lực của ngươi, khiến ta tâm phục khẩu phục đi!"

Khải Thụy hét lớn, kiếm trận như mưa, hắn thoáng chốc biến mất, cả người hắn trong nháy mắt xuất hiện ở trung tâm kiếm trận, cả người lều lộ ra mũi nhọn, hắn lúc này đích thị là một thanh kiếm sắc bén.

Thiên hà cạn, kiếm trận khuấy đảo.

Vô vàn tu sĩ ngước mắt lên nhìn không trung, sau đó cuống quýt tránh xa.

"Thông Thiên Kiếm Trận, Tản!"

Tiếng thì thầm trong thiên địa vang lên Thông Thiên kiếm trận đổ ập xuống, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm mang lao xuống chỗ của Nhâm Tinh Hà.

Nhâm Tinh Hà ngước mắt nhìn hắn, hắn một tay chắp sau lưng, một tay giơ lên trên không trung, một đấu mạch ẩn hiện xung quanh hắn, vô vàn thiên hà gầm gừ trong thiên hà ẩn hiện, sau đó theo tay hắn mà nâng lên.

Từng lớp thiên hà lấp lánh hình thành những kết giới mỏng manh nhưng nếu để ý, kết giới này ẩn chứa vô tận sức mạnh, một đầu thiên hà đầu phải ít. Từng lớp kết giới chồng đều lên nhau sau đó bành trướng chặn trước mặt Nhâm Tinh Hà.

Đôi mắt Nhâm Tinh Hà có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Khải Thụy, không có kinh ngạc cũng chẳng có khinh thường.

Toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây đều ngước mắt nhìn tràng cảnh rung động này.

Bách Anh ở phía xa, khuôn mặt lạnh lùng như muốn tích ra nước, ở bảng xếp hạng chiến tích thiên kiêu nàng xếp thứ 100, Khải Thụy xếp thứ 99, một số hạng nhưng thực lực lại có thể cách xa đến vậy, nàng âm thầm nắm chặt tay, nhất định có một ngày Bách Anh nàng sẽ xông lên bảng quần hùng, đàn áp tứ phương.

Kiếm khí dữ dằn, từng thanh kiếm như hóa lửa đụng vào trên kết giới của Nhâm Tinh Hà, kết giới rung vài cái nhưng rất nhanh bình thường lại, lúc này mọi người mới để ý, có một đầu mạch quấn quanh người của hắn.

Một tu sĩ trợn mắt há mồm, lắp bắp chỉ vào Nhâm Tinh Hà.

"Hắn... hắn mới chỉ là Duy Tâm nhất mạch mà thôi?"

"Cái gì? Không thể nào?"

"Duy Tâm đối chọi với Đoạn Duyên nhất đạo, không phải là chịu chết hay sao?"

"Chuyện này..."

Hai tay của Khải Thụy ngừng lại giữa không trung, kiếm khí vì dừng lại mà nghịch phản, hắn phun ra một búng máu cả người rơi xuống dưới.

Chống kiếm xuống đất, hắn mới đứng vững, Khải Thụy phức tạp nhìn Nhâm Tinh Hà, Thông Thiên kiếm trận cũng tan đi, trong cổ mộ khôi phục lại bình thường.
Nhâm Tinh Hà hai tay chắp sau lưng, từng bước đi đến trước mặt của Khải Thụy.

"Không ngờ ngươi vẫn là Duy Tâm nhất mạch, không ngờ Khải Thụy ta lại đấu ngang tay với một kẻ mới Duy Tâm nhất mạch, hahaha!" Khải Thụy cười lớn, niềm tin hắn xây dựng bấy lâu liền hỏng mất, hắn run run cầm lấy kiếm muốn tự kết liễu chính tính mạng của mình.

Nhưng hắn vừa đặt kiếm lên cổ, thân kiếm đã bị Nhâm Tinh Hà nắm lấy.

"Mọi thứ trên đời, không phải chỉ nhìn bằng mắt thường là được, Đại Đồng đại năng vô số, đừng vì chính bản thân mình có chút năng lực mà kiêu ngạo!"

Nói xong, thanh kiếm trong tay của Nhâm Tinh hà bốc cháy lên, hóa thành tro tàn rơi xuống đất. Khải Thụy nhìn tro tàn dưới đất đến ngơ ngác, hắn đâu còn chút nào của thiên tài kiêu ngạo trước kia.

"Lâm Trì, đi thôi!"

Lâm Trì đã đứng ở đó từ lâu, nghe thấy Nhâm Tinh Hà gọi liền lập tức đi sau lưng....

" Ây da khách quan dùng gì nào?"

"Cho một phần mẫu lệ, vài bình rượu cùng mấy món trong quán các ngươi đi!"

Cách chuyện ở cổ mộ Cổ Loa Thành đã đi hơn vài tháng, chuyện Khải Thụy đại sư huynh của Thanh Trần cổ phái bị một người thanh niên tên Nhâm Tinh Hà đánh bại đã truyền khắp Lĩnh Nam.

Hơn nữa nghe nói, Khải Thụy sau khi trở về, cảnh giới hàng đến Duy Tâm lục mạch, giờ chức vị đại sư huynh của Thanh Trần đang trống.

Chân núi Thanh Trần một mảnh nhộn nhịp, đây vốn là nơi Thanh Trần cổ phái dùng làm nơi thánh địa tu luyện, linh khí sung túc. Thanh Trần hiện giờ lại đang chiêu đệ tử, khách qua kẻ lại nườm nượp, hồng trần cũng không khác hơn thế này.

"Tiền bối, chúng ta lại sao lại đến Thanh Trần cổ phái? Hiện giờ Thanh Trần cổ phái không phải là hận chết ngài hay sao?" Lâm Trì rót tất cả vò rượu vào hồ lô của hắn, hồ lô của hắn là một pháp khí chứa đựng, tuy rằng nhỏ hơn nhẫn trữ vật, nhưng lại tiện lợi hơn rất nhiều.