Chương 8: Đằng Xà thiếu chủ

Khách Vãng Lai

Chương 8: Đằng Xà thiếu chủ

Chương 8: Đằng Xà thiếu chủ

"Lâm Trì, Lâm Vọng hai người lại đây."

Lâm Trì cùng và Lâm Vọng không nói một lời mà đến bên cạnh của Nhâm Tinh Hà, Nhâm Tinh hà bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó hắn ngồi xuống đối diện với hai người.

"Ta truyền cho hai người một đạo ngôn, nhớ kỹ, nếu gặp được cánh cửa phù hợp với mình thì niệm lên."

"Vâng."

Một một thời gian dài, Đằng Xà vẫn luôn gắt gao nhìn vào tràng cảnh này, đợi đến mức hắn đã hao hết kiên nhẫn thì Lâm Trì vẫn không hề mở mắt.

Hắn nhìn những cánh của tỏa ra những lực lực thần bí, cắn răng nhảy vọt đi vào biển tinh hà, trong nháy mắt ấy, một cỗ lực lượng xông lại kéo hắn xuống dưới.

Lúc này Lâm Trì cũng mở mắt, nguồn năng lượng âm u giấu trong 6 đầu mạch của hắn rốt cuộc rõ ràng lên. hắn tận mắt nhìn thấy những dải băng mỏng manh lượn lờ chặn lại sáu đầu mạch, hắn cố gắng dùng thần thức đi chạm vào, nhưng thần thức của hắn chưa đến gần đã bị đông cứng đến lạnh run.

Lúc này, đạo ngôn trong thần thức hắn bỗng nhiên phát sáng, nguồn sáng tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại xua tan đi cái băng giá đến tận xương tủy kia.

Lâm Trì thở hắt một hơi, hắn hai tay hợp lại thả lỏng trước gối, cố gắng cảm nhận sự huyền diệu trong đạo ngôn.

Nhưng lúc này, âm thanh của Nhâm Tinh Hà vang lên bên tai hắn.

"Trước hãy đi tìm kiếm cơ duyên của ngươi đi!"

Lâm Trì và Lâm Vọng cúi người bái Nhâm Tinh hà thật sâu, hắn cũng không tránh đi, đường đường chính chính mà nhận lấy.

Hắn nhìn bóng lưng của hai người kia đã thâm nhập vào trong biển tinh hà, khẽ gật đầu một cái.

Cúi người xuống lấy tay chạm vào biển tinh hà lấp lánh, xung quanh tay hắn đột nhiên hình thành một khoảng trống, nước tinh hà đã hòa vào cơ thể của hắn.
Nhâm Tinh Hà nhìn cảnh này, cũng không ngoài ý muốn, hắn đạp chân đi xuống tinh hà, cơ thể của hắn giống như đất khô được đón cơn mưa rào đầu mùa, vô cùng hưng phấn.

Hắn từng bước từng bước đi vào biển tinh hà, tốc độ rất chậm rãi, những nơi hắn đi qua mặt nước đều không còn lấp lánh nữa mà thay vào đó là một mảnh đen tuyền như hắc động, giống như đây mới là bộ dạng thật sự của biển tinh hà.

"Cuối cùng cũng vào được, hiện giờ ở bên ngoài vẫn đang ráo riết tìm kiếm tên mặc hồng y đó."

"Thanh Trần cổ phái và Bách Anh tiên tử giống như vô cùng giận dữ!"

"Còn phải nói sao?"

"Để kẻ thù chạy trước mặt mình, không tức mới lạ!!"

"Trời ạ, một biển tinh hà..."

Lúc này, những người khác cũng đã lục đục đi vào, cả Thanh Trần cổ phái và Bách Anh cũng đã xuất hiện.

Mọi người ngước mắt nhìn trong cổ mộ, biển tinh hà không thấy bờ, những cánh cửa đóng chặt tỏa ra sự mê hoặc.

Có những tu sĩ vội vàng bước chân vào thiên hà đều bị thiên hà nuốt chửng một cách tàn nhẫn.

Bách Anh nhìn về cách bờ khoảng vài trượng, chỉ thấy Nhâm Tinh Hà đang khó khăn nhấc từng bước trên thiên hà. Ả ta cười xùy một tiếng, cáo biệt với Khải Thụy liền dẫn người đi khỏi.

"Ta lại không tin thiên hà này tà môn như vậy!"

Một tu sĩ toàn thân bốc cháy lên linh lực, hắn lơ lửng trên không trung liên tục ném ra pháp bảo, sau đó hắn lấy tốc độ nhanh như chớp đạp lên pháp bảo mà tiến vào một cánh cửa gần nhất.

Cánh cửa sau khi có chủ nhân tiến vào, lập tức tiêu tán trong không trung thành từng đốm lửa.

Những tu sĩ khác trợn mắt há mồm, cũng vội vàng làm theo, nhưng mà những người khác thành không rất ít, đều bị rơi vào thiên hà và bị nuốt chửng.

Khải Thụy cau mày, sau khi từ biệt với Bách Anh, liền dẫn đệ tử của Thanh Trần qua một bên,hắn hai tay niệm pháp quyết, từng đạo tơ màu đỏ từ trước mặt hắn hình thành, sau đó bện thành một cây cầu tơ trên thiên hà.

"Đệ tử Thanh Trần cổ phái nghe lệnh, dùng hết lực lượng của bản thân, chọn lấy một cánh cửa!"

"Vâng!"

Hàng trăm đệ tử của Thanh Trần đều tự động bước lên cây cầu, sau đó lục đục tìm được cánh cửa phù hợp với mình, Khải Thụy đi sau, mỗi lần hắn bước đi, cây cầu bằng tơ đột nhiên biến mất dần, những người muốn đục nước béo cò cứ như vậy mà ôm hận.

Sau khi đệ tử đã đi hết, hắn một mình bước trên cây cầu, cảm giác vẫn chưa tới cực hạn của mình, Khải Thụy vẫn tiếp tục đi tiếp.

Bỗng một bóng lưng màu đỏ quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, trong mắt Khải Thụy lóe qua tia tức giận.

"Thế nào, Nhâm Tinh Hà phải không? Nhanh như vậy đã rơi xuống thiên hà rồi à?"

Nhâm Tinh Hà ngồi trên mỏm đá giữa thiên hà, từng tinh thể lấp lánh đều bị thu hết vào cơ thể hắn, cơ thể của hắn giống như cái động không đáy vậy, bất kể bao nhiêu linh lực cũng không thể lấp đầy được.

Nhưng hắn phải cố gắng dùng tốc độ chậm nhất để thu lấy, bời vì hắn cảm giác nếu thiên hà mà cạn, thì chắc chắn Lâm Trì sẽ không thu được cơ duyên nữa.
Hắn bình tĩnh ngước mắt nhìn lên Khải Thụy, ánh mắt bình tĩnh như đang muốn hỏi có chuyện gì?

Khải Thụy ngồi trên cầu kiều bằng tơ, hắn vẻ tò mò nhìn Nhâm Tinh Hà. Qua chuyện cổ mô mở ra lúc nãy, hắn đã nghiêm túc nhìn lại, cảm thấy Nhâm Tinh Hà vô cùng biết tính toán.

"Ngươi muốn gì?"

Nhâm Tinh Hà ngước mắt nhìn kẻ kiêu ngạo trước mắt mình, môi mỏng khẽ mím, đột nhiên hắn rất phiền, thật muốn một cái tát tát chết hắn, nhưng Nhâm Tinh hà còn có tính toán nhiều hơn nữa.

"Ta và ngươi đánh cuộc với nhau đi, xem xem ai có thể đạt được cơ duyên nhiều hơn, nếu ngươi thua ngươi làm người hầu cho ta 1000 năm."

"Vậy nếu ta thắng thì sao?"

Nhâm Tinh hà nhướng mày, cái cảm giác buồn ngủ có người mang gối đầu này quả thật vui vẻ. Hơn nữa, hắn có nghe ní Lâm Trì nhắc qua, Thanh Trần cổ phái có một đại năng tu duyên đạo, lấy duyên tứ phương làm căn cơ tu luyện, hắn muốn xem rốt cuộc người tu duyên đạo kia có thể xem được duyên của hắn và Kiều Trường Ly hay không.

Khải Thụy nhíu mày, trong lòng cũng chẳng để ý. Cuối cùng vẫn thua trong ay hắn mà thôi: "Nếu ngươi thắng, thì vị trí đại sư huynh của Thanh Trần nhường cho ngươi!"

Hắn lắc đầu, thứ hắn muốn không chỉ là một cái danh hiệu, mà là...

"Nếu ta thắng, ngươi cũng phải làm người hầu cho ta 1000 năm."

Nhâm Tinh Hà gằn từng chữ, Khải Thuỵ sắc mặt trầm xuống, ẩn ẩn có lửa giận.

"Thế nào? Không dám?"

"Dám, như thế nào lại không dám! Nhưng phải lập thiên đạo lời thề!"

Khải Thụy đáy mắt lập lòe, dứt khoát sảng khoái tiếp lời. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Tinh Hà, muốn Nhâm Tinh Hà biết khó mà lui, nhưng dưới ánh mắt của hắn Nhâm Tinh Hà lại bật cười sau đó chậm rãi gật đầu.

Khải Thụy hừ lạnh, một tay chỉ lên trời, bắt đầu lời thề: "Khải Thụy ta thề, nếu như thua cuộc, sẽ phải làm người hầu cho Nhâm Tinh hà 1000 năm."

Dứt lời, Khải Thụy lấy tốc độ nhanh nhất, cả người bốc lên sương mù màu đỏ phóng về phía cánh cửa cao nhất, cũng thần bí nhất.

Nhưng Nhâm Tinh Hà chỉ nhìn theo bóng lưng và bật cười, hắn bắt đầu thả lỏng bản thân để thiên hà chảy vào trong tròng. Cả người hắn như hòa vào trong thiên hà, hòa thành làm một, thiên hà như bị chảy ngược, liên tục lao về phía Nhâm Tinh Hà.

Mực nước trên thiên hà dần dần xao động, giống như từ đáy biến bị thứ gì đó xao động, sau đó ầm ầm dậy sóng, từng cột sóng lớn trăm ngàn mét dựng thẳng lên trời sau đó đổ rầm xuống làm rung cả một vùng thiên hà.