Chương 11: Ta cho dù là phế vật, thì cũng là phế vật trên vạn thiên tài.

Khách Vãng Lai

Chương 11: Ta cho dù là phế vật, thì cũng là phế vật trên vạn thiên tài.

Chương 11: Ta cho dù là phế vật, thì cũng là phế vật trên vạn thiên tài.

"Trước kia ngươi kiêu ngạo, vì ngươi có tư bản để kiêu ngạo, nhưng bây giờ, ngươi có cái gì để kiêu ngạo ngước mặt ta chứ Khải Thụy?"

"Một tên bị đánh bại bởi một tên vô danh tiểu tốt, thật là mất mặt thế hệ thiên kiêu Nam Lĩnh!"

"Ta mất mặt thay ngươi đấy!"

Nói xong, Chung Nhất Trần cười lớn, những tu sĩ xung quanh cũng tự động cười theo. Tiếng cười vang lan truyền khắp chân núi Thanh Trần. Trên đỉnh ngọn núi, một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, khoác mọt thân y phục trưởng lão của Thanh Trần cổ phải, hắn chắp tay sau lưng, đôi mắt như ưng nhìn xuống chân núi, dường như đang cân nhắc, lại như đắn đo.

"Sư phụ, người không muốn giải vây cho sư huynh sao?"

Người đó chính là đại trưởng lão của Thanh Trần tên là Phước Nguyên, sư phụ của Khải Thụy, hắn là người có tính nghiêm khắc cầu toàn, những đệ tử mà hắn dạy đều là những cao đồ được toàn Nam Lĩnh biết đến, cho nên hắn được mệnh danh là Nam Lĩnh Tuyệt Sư – Phước Nguyên.

"Không vội, đại sư huynh của con trưởng thành không chút khó khăn nào, thằng bé đó đã tự đại mất rồi, quên rằng bản thân cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi, không thể lật cả gầm trời này. Ngược lại bị một người khác đánh bại cũng là để cho nó có cơ hội ma luyện!"

Người thanh niên phía sau âm thầm gật đầu, tuy rằng cá hiểu cái không hiểu nhưng lời của sư phụ hắn là tuyệt đối không thể trái. Cho nên Khải Thụy sư huynh chắc vẫn phải đối mặt nhiều thứ lắm, hắn thở dài lắc đầu, trong mắt chứa đầy ưu phiền.

"Ta ngược lại, hứng thú với kẻ đã đánh bại Khải Thụy hơn. Trong Nam Lĩnh này, người đánh bại được Khải Thụy không nhiều, ba năm trước từ thiên tài trở thành phế vật Kiều Gia – Kiều Trường Ly, Đằng Xà thiếu chủ, Trương Hoa Tông thiếu chủ, Tuyết Liên thánh nữ cùng trưởng môn tam tông lục phái...những họ không thể khiến Khải Thụy mất đi toàn bộ nhuệ khí vốn có, vậy...rốt cuộc kẻ đó...là ai?"

"Đệ tử cảm thấy, trong thế hệ thiên kiêu hiện giờ của Nam Lĩnh tuyệt đối không có ai dám ra tay với sư huynh..."

"Cho nên bản tọa mới tò mò."

"Sư phụ, Đăng Sơn đại điển sắp cử hành rồi."

Một tiếng thở dài vang lên, sau đó trên mỏm đá đã không thấy bóng người.

Lúc này ở dưới chân núi, Nhâm Tinh Hà cùng Lâm Trì đã đến một góc quan chiến, Nhâm Tinh Hà ngồi trên mảng đó rêu phong được đặt trước cửa, từ lúc vào cửa hàng Mao Lý, hắn đã chú ý đến cục đá to tướng tài, rất đặc biệt.

"Nhâm tiền bối, chúng ta hiện giờ còn sẽ lên Thanh Trần nữa sao?"

"Không vội, trước xem đã."

Lúc này ở giữa trung tâm phế tích của cửa hàng Mao Lý, Khải Thụy đối mặt với Chung Nhất Trần, dáng vẻ của hắn vẫn lạnh nhạt như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay nắm kiếm nắm thật chặt đến mức các đốt ngón tay kêu khanh khách.

Khải Lam lo lắng nhìn Khải Thụy, muốn tiến đến giúp nhưng Khải Thụy đã giơ một tay lên ra hiệu dừng lại, hắn rút kiếm ra chỉ thẳng Chung Nhất Trần, tựa như cây trúc độc lập thà gãy chứ không chịu khom lưng uốn gối.

"Vậy sao? Vậy ra tay đi, xem ta là phế vật hay ngươi là phế vật?"

Chung Nhất Trần lặng người lại, hắn đang cười bỗng nhiên im bặt nhìn Khải Thụy, trong mắt hoàn toàn là kinh ngạc. nhưng sau đó hắn lại người, một nụ cười khinh thường vô cùng.

"Hôm nay ta và đại sư huynh của Thanh Trần cổ phái là Khải Thụy quyết đấu, trời đất chứng giám, lấy sinh tử làm kết, ngươi có dám?"

"Ta làm sao mà không dám!’

Toàn bộ mọi người có mặt ở đây ồ lên, sau đó bàn tán dữ dội. Nhâm Tinh Hà vẫn chuyên chú nhìn về phía Khải Thụy sau đó gật gật đầu, bỗng nhiên hắn nhìn về phía đỉnh núi của Thanh Trần, dường như phát hiện ra điều gì đó.

"Choang!"

Tiếng xuất kiếm vang lên, kiếm khí như mây tỏa ra bốn phía, khải Thụy ngửa mặt lên trời hét lớn, hư ảnh chim phượng hoàng hàn toàn xuất hiện, toàn thân rực lên ánh lửa màu đỏ, nhiệt độ xung quanh tăng lên đâu phải chỉ là một hai độ.

Hư ảo phượng hoàng lộng lẫy vô cùng, cả người tỏa ra quý khí, nó dang rộng hai cánh ngửa cổ lên trời hét lớn sau đó hóa thành một đường lửa lao hướng Chung Nhất Trần, Chung Nhất Trần đặt Sơn Hà Chung xuống, hắn ha tay hợp lại thành thủ pháp kỳ lạ.

Sơn Hà Chung lăng không mà lên, sau đó hóa lớn lơ lửng trên phế tích của Mao Lý, những người ở đó đều sợ hãi lùi về phía sau, dường như tránh để Sơn Ha Chung tổn thương đến mình.

Hơi ẩm khắp chân núi Thanh Trần bị Sơn Hà chung thu hút mà trở lại đây, dần dần trên trời bị mây đen âm u hoàn toàn che khuất, những dòng khí liên tục vây quanh chung,từ trong chung truyền ra tiếng ầm ầm dậy sóng, đáng sợ vô cùng.

Sơn Hà Quy từ trong chung bò ra, bản thể của nó hóa lớn, những vân mai gai góc dựng đứng hết cả lên, nó há miệng một cái, những dòng khí xung quanh chung đều bị nó hút lại, bao gồm cả những đám mây ẩm cũng cũng ngoại lệ.

"Hống hống!!"

Sau đó Sơn hà Chung cùng Sơn Hà Quy hóa thành hai đại quang lưu màu xanh lao về phía phượng hoàng màu đỏ. càng lúc càng gần, hai dòng năng lượng đối kháng nhau khiến cho năng lượng khủng khiếp tản ra bốn phương tám hướng.

Nhâm Tinh Hà từ dưới đất cầm lên một nhành hoa lan, hoa lan bị người bán làm rơi trong lúc chạy khỏi cuộc chiến này nên toàn thân lan đều bị dập nát, chỉ còn vài cánh hoa kiên cường lủng lẳng trước cơn gió sát khí.

Đột nhiên, một kiếm khí mảnh sài lao qua sườn mặt của Nhâm Tinh Hà, đúng lúc này Nhâm Tinh Hà nghiêng đầu sang một bên, ấy vậy mà khớp phải lúc trượt khỏi sườn mặt, hoàn mỹ vô cùng. Nhưng nhánh hoa lan nhỏ thì không may mắn như vậy, những cánh hoa còn lại của nó bị cắt nát, chỉ còn một bông duy nhất trên thân cây.

"Định!"

Một lớp bảo vệ hình thành quanh Nhâm Tinh Hà và Lâm Trì, luồng sóng năng lượng ập đến bị chắn lại tứ tung văng ra bốn phía, những cửa hàng bên cạnh cũng phải hứng chịu nên ầm ầm sụp đổ, bụi mù tản ra bốn phía.

Lâm Trì kinh dị nhìn Nhâm Tinh Hà, sau đó trong mắt tràn đầy sùng bái, bàn tay của hắn nắm chặt trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn mong sau này bản thân cũng có thể lợi hại như Nhâm Tinh Hà, chỉ cần một câu xuất ngôn cũng có thể chặn lại thiên quân vạn mã.

Lúc này ở trung tâm cuộc quyết đấu, Khải Thụy cầm kiếm lao vào trung tâm hai nguồn năng lượng đang va chạm với nhau. Chung Nhất Trần cũng không hề rảnh rỗi, hắn chấn nát y phục, hóa thành một đạo lưu quang thâm nhập cuộc chiến.

Kiếm của Khải Thụy bị Chung Nhất Trần cản lại, hai người lao và quần ẩu với nhau, những chiêu thức không hề hoa lệ mà lại khiến người xem tâm thần rung động. Tiếng keng keng của kiếm cùng tiếng ồ ồ của Sơn Hà chung truyền ra khiến người ra càng ngày càng tò mò, rốt cuộc là ai thắng ai thua.

"Khải Thụy ơi Khải Thụy, ngươi đã sa đà đến mức này rồi cơ à? một kẻ Đoạn Duyên nhất đạo từng một kiếm đánh bại ta đâu rồi! Ngươi còn không xứng là một phế vật kìa!"

Nói xong, Chung Nhất Trần cuồng ngạo cười lớn, Sơn Hà Quy lập tức thôn phệ hàng loạt khói ẩm từ những nơi khác về, chân núi Thanh trần lập tức lâm vào một mảnh âm u, một giọt nước từ trên không trung rơi xuống, những đám mây cuộn lại với nhau, vừa âm u vừa áp bách.

"Khải Thụy, ngươi chịu chết đi!"

"Hôm nay Chung Nhất Trần ta chắc chắn sẽ rửa sạch mối nhục 3 năm trước ngươi đánh bại ta!"