Chương 10: Duyên Đạo

Khách Vãng Lai

Chương 10: Duyên Đạo

Chương 10: Duyên Đạo

"Ngươi nói, trưởng lão tu Duyên Đạo của Thanh Trần cổ phái tên là gì?"

Lâm Trì ngẩn người, cũng không ngờ Nhâm Tinh Hà sẽ hỏi vấn đề này liền thành thật trả lời: "Vãn bối cũng không rõ vị trưởng lão ấy tên gì, nhưng đạo hiệu bên ngoài thường gọi hắn là Thuần Khanh duyên lão."

Nhâm Tinh Hà uống một chút rượu, vị rượu cay nồng như muốn cháy cổ họng, hắn nhíu mày trong đầu lại xuất hiện vài thứ khiến hắn mơ hồ đi khám phá.

"Lão chủ tiệm, lại cho bản gia mấy vò Lam Hoa!"

Lúc này, một thanh niên từ bên ngoài đi vào, hắn khoác một chiếc áo xanh lam lũ, một mái tóc màu bạc rất chói mắt, đôi mắt màu đỏ nhìn rất đẹp. Nhâm Tinh Hà tay nắm chén rượu nhưng lại ngẩng đầu ra nhìn.

"Khách quan, Lam Hoa tửu đã hết từ mấy chục năm trước rồi, mấy chục năm nay ngài đều đến đây hỏi Lam Hoa tửu phải chăng là làm khó tệ quán mà!" Ông chủ mặt chau mày có, giống như gặp phải chuyện vô cùng khó giải quyết.

"Không phải chứ? Ta biết quán nhà ngươi không ủ được ra, ta chỉ muốn biết ai đã ủ Lam Hoa tửu này thôi, ông chỉ cần nói tên thôi mà!" Thanh niên đó liên tục vây quanh ông chủ để van nài, nhưng mà ông chủ làm như không thấy, thậm chí coi lơ đi như lơ không khí.

"Quy tắc cũ, nếu giải được 1000 vị dược liệu trong rượu mà vị kia để lại trong Lam Hoa tửu bình cuối, thì có thể biết người ủ!"

"Giải được ta còn đến đây mà năn nỉ ông sao?"

Thấy vẻ mặt của Nhâm Tinh Hà hứng thú, Lâm Trì bắt đầu kể về truyền thuyết của Lam Hoa tửu này. Lúc trước, quán rượu Mao Lý này vô cùng vắng khách, thậm chí cả con ruồi cũng chả muốn bay vào cửa hàng này, chỉ vì cửa hàng này cho dù đồ ăn thơm ngon đến đâu nhưng khi bước vào trong quán đều bị một mùi hương kì lạ đuổi đi.

Cứ như thế khi ông chủ sầu bạc tóc, tìm người tu tiên khắp nơi đến giải quyết, nhưng trong Nam Lĩnh không ai có thể tìm ra nguyên nhân.

Chuyện này nổi khắp Nam Lĩnh một thời, thế là một hôm có một vị râu tóc bạc phơ đi qua đây, sau đó quan sát cửa hàng Mao Lý một lát rồi cười lớn, liên tục nói mấy câu khó hiểu như "Duyên" và "Thời". Không ngờ vị này chỉ ngòi trong chốc lát đã tìm được nguyên nhân, sau đó ngồi ở đây suốt 100 năm để ủ ra Lam Hoa tửu.

Khi Lam Hoa tửu được ủ ra, chỉ có 100 vò, mùi hương thoang thoảng khắp chân núi Thanh Trần, thậm chí những tu sĩ ngoài Nam Lĩnh cũng mộ danh mà đến, còn vị tiền bối kia, sau đó đã biến mất.

Nhâm Tinh Hà im lặng lắng nghe, cũng không hề hứng thú, Đại Đồng là một phương thế giới thiếu gì kỳ chân dị sĩ.

Lúc này một toán thanh niên từ bên ngoài tiến vào, họ ăn mặc thống nhất phục sức của Thanh Trần cổ phái, dẫn đầu là một thanh niên trạc tầm mười tám tuổi, mày kiếm dựng ngược kiêu ngạo, hắn khoác trên mình bộ trường bào hoa lệ, đệ tử đi bên cạnh hắn đều từ động hình thành một vòng tròn bảo vệ hắn. Tuy rằng cao điệu nhưng bọn họ cũng chỉ chọn một gian phòng lớn để ở mà thôi.

Nhâm Tinh Hà cúi đầu, nhìn bóng bản thân hiện lên ở trong chén rượu, đôi mắt như ẩn chứa sương mù khiến ai nhìn nhìn vào cũng sẽ lập tức mê mang, khuôn mặt đường cong nhu hòa. Không coi là mỹ nam, chỉ coi là có chút thanh tú ôn hòa.

Nhưng Nhâm Tinh Hà cứ cảm giác, đây không phải là dung mạo thật sự của mình.

"Đi thôi!"

Nói xong, Nhâm Tinh Hà đứng dậy định đi ra ngoài, Lâm Trì để lại bạc. nhưng vừa mới đi ra bặc cửa, đã bị một một chưởng ập đến trước mặt. Lâm Trì nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Nhâm Tinh Hà, hai tay hắn hợp lại hàng trăm thành kiếm được triệu hồi ra xoắn về phía lực lượng đó.

"Ầm!"

Bụi bay mù mịt.

Nửa cửa hàng Mao Lý đã bị sụp xuống, bên ngoài quán liên tục xuất hiện những thực khách kịp thời trốn ra ngoài, mà trong cửa hàng Mao Lý chỉ còn lại Nhâm Tinh Hà, Lâm Trì và toán đệ tử của Thanh Trần cổ phái.

"Khải Lam huynh đệ, nhiều ngày không gặp không có huynh trưởng ngươi bảo vệ, túng quẫn đến nỗi phải nhờ đến một người ngoài bảo vệ hả?"

Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên xuất hiện ở ngoài cửa, hắn mặc một chiếc áo đen nạm đầy châu báu quý khí, cả người toát lên khí chất "ông đây có tiền".

Hắn cõng một cái chung lớn, lớn hơn cơ thể của hắn nhiều, thậm chí khi đi đến đâu người ta cũng phát ra tiếng ục ục như chứa vô vàn nước trong đấy, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

"Chung Nhất Trần đừng quá đáng, bại tướng dưới tay của đại ca ta mà thôi, ngươi có cái gì mà vênh váo!"

Khải Lam nhếch môi cười lạnh, lời nói ra làm người ta ngứa răng vạn lần, kể cả Chung Nhất Trần cũng vậy, mặt hắn sạm xuống, hai tay bên hông nắm chặt.

"Thì tính sao? Ngươi huynh trưởng cũng không phải bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bại? Đừng thơm bơ nữa, ngươi không còn là anh trai của thiên tài Khải Thụy nữa!"

Những lời mà Chung Nhất Trần nói như mũi dao đâm vào tim của Khải Lam, hắn hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, móng tay ở lòng bàn tay vẽ ra một đường màu đỏ.
Hắn hít sâu một hơi, có gắng bình ổn khuôn ngực phập phồng vì tức giận. Nhưng Chung Nhất Trần hình như không tính toán buông tha hắn, hắn ta phe phẩy quạt, bộ điệu đáng đánh vạn phần.

"À ta quên, ngươi cũng đâu bằng đại ca của ngươi, tu luyện thêm vài trăm năm nữa cũng không đuổi kịp đại ca ngươi, nên ngươi mới cần đến sự bảo hộ..."
"Súc sinh! Chịu chết đi!"

Một đường kiếm nhoáng lên, kiếm khí màu đỏ ngang trời xuất thế, tiếng ù ù như từ dưới cửu u vọng lên, một hư ảo con bọ cạp xuất hiện lao về phía Chung Nhất Trần.
Chung Nhất Trần cười lạnh, trong chung hắn cõng đột nhiên tung ra một vòng xoáy lớn, từ trong vòng xoáy xuất hiện một con Sơn Hà Quy, Sơn Hà Quy há lớn miệng, một dòng lũ hóa thành những cột nước lớn xoắn nhau đụng vào bọ cạp.

Bọ cạp tuy lớn, nhưng bị dòng nước đụng vào như chiếc áo bị xoắn nát. Khải Lam hộc một búng máu lớn bay ngược ra ngoài, hắn ngã xuống đất ngay cạnh dưới chân của Nhâm Tinh Hà, thính vũ trong người cũng bị nảy ra ngoài, nhuộm một lần máu đỏ.

"Ta nói rồi, phế vật mãi mãi là phế vật!"

Nghe Chung Nhất Trần nói vậy, trong mắt Khải Lam hận vô cùng, móng tay hắn cắm vào bùn đất, máu chảy ròng ròng. Hắn hận chính bản thân mình tư chất bình thường, từ nhỏ đến lớn đều là huynh trưởng bảo vệ hắn. Thậm chí lúc huynh trưởng gặp nạn, hắn cũng chỉ thể nào làm được gì, chỉ trơ mắt nhìn một thiên tài vạn người kính ngưỡng Khải Thụy rơi vào đáy cốc, không cách nào bò lên được.

Lâm Trì nhìn qua Nhâm Tinh Hà, muốn nói rồi lại thôi, nhưng chung quy lại chẳng nói gì. Nhâm Tinh Hà tay vẫn cầm bầu rượu, nhìn ngước lên trời.

"Chung Nhất Trần, xem ra ngươi còn chưa rút kinh nghiệm nhỉ?"

Một giọng nói khàn khàn vang lên, một cánh cửa hư không xuất hiện, Khải Thụy bước chân ra từ đó, vẫn là bộ bạch bào phục sức của Thanh Trần cổ phái, trên tay vẫn cầm thanh kiếm quen thuộc. Nhâm Tinh Hà híp mắt, có chút hứng thú nhìn cảnh này.

Chung Nhất Trần nghe Khải Thụy nói vậy thì cười lớn, hắn vênh váo nhìn qua Khải Thụy.

"Ai ai mà chẳng biết, Khải Thụy công tử bị một Duy Tâm nhất mạch đánh bại, Khải Thụy ơi Khải Thụy đừng làm bộ làm tịch nữa, bị một phế vật đánh bại ngươi cũng chẳng kém hơn phế vật là mấy.

"Ngươi...thua dưới tay phế vật, thế chẳng phải là phế vật trong phế vật?"

Khải Thụy đạm cười, mọi người xung quanh nghe Khải Thụy châm chọc thì lập tức cười ồ lên. Chung Nhất Trần tức tối, hắn dữ tợn nhìn về phía đám người quát lớn.

"Câm miệng!"