Chương 7: Cổ mộ mở ra.

Khách Vãng Lai

Chương 7: Cổ mộ mở ra.

Chương 7: Cổ mộ mở ra.

"Là hắn lựa chọn, ngươi mắt không được tốt sao?" Nhâm Tinh Hà hai tay chắp sau lưng, khí độ bình tĩnh vạn phần.

Những tu sĩ ở phía xa nhìn thấy cảnh này không khỏi khâm phục, đã chọc vào Thanh Trần cổ phái và Bách Anh tiên tử lại có thể bình tĩnh như vậy, đáng tiếc không sống được bao lâu.

"Nạp mạng đi!"

Bách Anh trước hết ra tay, sau lưng nàng ta dâng lên một vòng bạch nguyệt nhu hòa, sau đó bộc phát một quang mang chói mắt xông thẳng về phía Nhâm Tinh Hà.

Khải Thụy cũng nhanh không kém, hắn ta nhanh chóng chế trụ Lâm Trì, Lâm Trì tu vi tuy rằng cao, nhưng so với đại sư huynh của Thanh Trần cổ phái, vẫn là yếu một chút, hai từ liền lăn vào đấu với nhau.

Nhâm Tinh Hà ngước mắt nhìn lên không trung, cổ mộ sừng sững vẫn im lặng không một tiếng động. Hắn cũng không vội, nhìn khí tức khủng khiếp lấn áp mọi thứ lao nhanh về phía mình mà hắn không hề chớp mắt lấy một cái.

Hắn là đang chờ, khi bước và gần địa phận của cổ mộ, hắn đã cảm nhận được một sự liên kết nào đó.

Hắn không sử dụng được linh lực, cho nên chỉ có thể từ từ tính toán mọi chuyện.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đoạn đạo ngôn, thứ gọi là đạo ngôn chính là lấy ngôn ngữ câu thống thiên địa thay cho sử dụng linh lực trong cơ thể.

Trong tu tiên, sử dụng linh lực để chém giết, sau đó sử dụng công pháp, trên công pháp là đạo ngôn, trên đạo ngôn là một thứ gì đó rất mơ hồ, tạm thời hắn vẫn chưa nhớ ra được.

"Phản Phác Quy Chân!"

Nhâm Tinh Hà hét lớn một tiếng, lấy hắn trung tâm lan về bốn phương tám hướng, một luồng linh lục huyền diệu kết nối thổ địa, một kết giới trong suốt hiện lên trước mặt hắn.

Lần đầu tiên sử dụng, có chút không thành thạo, chỉ thấy ánh sáng màu bạc của Bách An ầm ầm đụng vào trên kết giới sau đó lan ra tứ phía.

Tất cả mọi người thầm kêu khổ, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Sau một hồi triền đâu, Lâm Trì bị Khải Thụy một kiếm chém lùi phía sau, cả người bê bết máu nhìn tráng cảnh rung động phía dưới, trong lòng bắt đầu chìm xuống.
Nhưng lúc này, thân hình của hắn khựng lại, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khiến hắn hừng hực khí thế.

Khải Thụy thấy Lâm Trì ngây ra như phỗng, bèn chế giễu: "Làm sao? Giờ thấy tràng cảnh của hắn rồi chứ?"

"Thấy cảnh ngươi bị giết sao?"

Một giọng nói bình tĩnh vang lên, bụi mù cuối cùng cũng tan đi, trung tâm bước ra một bóng hình màu đỏ, mi mục anh tuấn, có chút phần lạnh nhạt, tay áo không dính chút bụi trần. Hiện hai mắt hắn châm chọc nhìn qua Bách Anh và Khải Thụy, ý tứ chế nhạo rõ ràng.

Bách Anh trợn to mắt nhìn Nhâm Tinh Hà không chút hao tổn nào bước ra, nàng ta lắc đầu không tin nổi, đây rốt cuộc là làm sao chứ?

Sắc mặt Khải Thụy cũng trầm xuống, hiện giờ Bách Anh đã là Đoạn Duyên rồi, chẳng lẽ tên này cảnh giới còn cao hơn Bách Anh, là Thâm Cơ, hay Tụ Cốt?

"Ngươi đừng vênh váo, tiếp ta một chiêu!"

Nhưng cho dù Thâm Cơ hay Tụ Cốt, cũng đừng hòng thoát khỏi đây, kẻ này nếu thả đi ắt sẽ là hậu họa sau này.

Khải Thụy lơ lửng trên không trung, một tay chỉ kiếm dựng lên trời, từ thiên không hình thành một dòng xoáy lớn, tiếng rồng cuộn hổ gầm từ đó mà truyền ra. Đây là công pháp mà hắn lĩnh ngộ khi bức vào Đoạn Duyên, trảm yêu trừ ma, xông thiên địa.

Đây chính là đạo của hắn!

"Đoạn Yêu Ma! Trảm!!"

Cả thiên địa như chìm vào bóng tối, một tiếng than dài vang lên, sau đó chi chít ánh kiếm từ không trung ngang trời mà ra, chém về phía Nhâm Tinh Hà.

1000 ánh.

10000 ánh.

1000000 ánh.

Người ngoài nhìn vào mà da đầu tê dại.

Nhưng Nhâm Tinh Hà ở dưới đất, khóe môi khẽ nhếch, có vẻ tâm tình rất tốt, hắn cúi đầu nhìn đại địa phía dưới chân mình, một luồng sáng màu vàng lặng lẽ kết nối với cổ mộ, lại nhìn cánh cửa im lìm của cổ mộ.

"Lâm Trì, Lâm Vọng, lại đây." Hắn cất cao giọng, trong nháy mắt ấy Lâm Trì túm lấy Lâm Vọng thuấn di xuất hiện ngay bên cạnh của Nhâm Tinh Hà.

Bách Anh thấy vậy, bỗng nhiên có một cỗ dự cảm xấu xảy xa. Nhưng nhìn kiếm quang chi chít xoắn nát không gian ném về phía Nhâm Tinh hà, nàng lại do dự.

"Trấn! Liên! Cấu!"

Liên tục ba đạo ngôn được Nhâm Tinh Hà niệm ra, trời đất bỗng nhiên xảy ra liên hệ nào ấy dẫn vào cổ mộ, nhưng hình như năng lượng vẫn không đủ. Nhâm Tinh Hà ngước mắt nhìn lên kiếm ảnh ập đến, ngón tay khẽ niết với nhau.

"Sao có thể thiếu bản gia được hahahaha!" lúc này một giọng nói đột ngột vang lên, chẳng biết bao giờ Đằng Xà im lặng nơi kia đã xuất hiện bên cạnh Nhâm Tinh Hà mà cười hì hì với hắn.

Kiếm ảnh đầy trời trong nháy mắt nuốt chửng thân ảnh của 4 người, Khải Thụy hài lòng nhìn cảnh này, hắn thở hắt một hơi sau đó tiếp đất.

Nhưng lúc này, cổ mộ vốn im lìm bỗng nhiên khẽ động, cột cỗ uy thế từ viễn cổ quét qua như muốn trấn áp hết thảy sinh linh.

Nhâm Tinh Hà trầm ngâm nhìn qua biển tinh hà trước mặt, trên mặt tinh hà thỉnh thoảng có vài tinh thể lấp lánh từ trên không trung chìm xuống, sau đó tắt ngúm hòa nhập vào biển sâu.

"Nơi đây, là cổ mộ?"

Khác xa với lúc hắn từ đây đi ra ngoài, lúc đó đất đá lởm chởm, tràng cảnh bây giờ, là ngàn vạn thế giới tinh hà đây sao?

Nhâm Tinh Hà vươn tay đón lấy một tinh thể lơ lửng trước mặt hắn, tinh thể đáp xuống lòng bàn tay hắn, lập tức biến mất giống như chưa từng tồn tại qua.

"Tiền bối...nơi này là bên trong cổ mộ sao?"

"Cho là vậy đi."

Lâm Trì sớm đã tỉnh lại, khi bị truyên tống vào cổ mộ hắn đã bị lực lượng trong này bài xích ép đến không thở nổi, sau đó suýt bị đập văng ra ngoài.

Nhưng khi hắn tỉnh lại, thì mọi chuyện đã bình thường lại, chuyện này không thoát khỏi bàn tay của Nhâm Tinh Hà rồi.

"Đằng Xà trước đó có đường đột, mong tiền bối bỏ qua cho."

Lúc này Đằng Xà xuất hiện trước mặt Nhâm Tinh Hà, hắn cúi người thành khẩn nhận lỗi, nhưng Nhâm Tinh hà không vì thế mà động dung.

"Đằng Xà thiếu chủ, đừng cho mình có vài phần thông minh thì có thể tính kế trước mặt bản tọa. Bản tọa mắt nhắm mắt mở cũng không phải là dung túng ngươi!"

Đằng Xà biến sắc mặt, hắn cũng không giả vờ giả vịt nữa mà đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn thẳng Nhâm Tinh Hà. Kẻ này nếu làm việc cho hắn, vị trí tộc chủ của Đằng Xà Cổ Tộc chắc chắn sẽ về tay hắn.

"Tiền bối nói đùa, vãn bối là thật lòng muốn nhận lỗi."

Lâm Trì cau mày, Đằng Xà thiếu chủ nổi danh âm mưu quỷ kế đa đoan, đúng là tai nghe không bằng mắt, kẻ này đúng là nguy hiểm.

Lúc này, một cánh cửa đột nhiên từ biển tinh hà nhô lên, cánh cửa đó tràn đấy khí tức mục nát, nhưng trên từng thanh gỗ lại khắc những hoa văn quỷ dị, cứ thế mà gánh sức mạnh của thiên hà này, từng đợt tinh quang phun trào ra ngoài, sau đó là tiếp nối những cánh cửa khác cao thấp không giống nhau.

Càng về sau, những cánh cửa này thưa thớt dần, về mức độ càng cổ kính và to lớn, ánh sáng và sức mạnh truyền ra càng thần bí.

Nhâm Tinh hà không trả lời, mà là nhìn về biển tinh hà trong cổ mộ, tràng cảnh này rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ đã xảy ra ở đâu, chỉ biết trong trí nhớ của hắn cảnh đó lớn hơn thế này nhiều.

Đó là một thế giới, cả thế giới đều là tinh hà, những tinh hà chi chít bên nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng rồng ngâm phượng hót.