Chương 6: Thành chủ.

Khách Vãng Lai

Chương 6: Thành chủ.

Chương 6: Thành chủ.

"Đi thôi!"

Nhâm Tinh Hà liếc nhìn tràng cảnh lớn đó, không một chút rung động, thấy bên cạnh Lâm Trì vẫn đang ngơ ngác liền gọi một tiếng.

Lâm Trì mơ hồ vâng dạ, lú lẫn mà đi theo sau Nhâm Tinh Hà. Sau tràng cảnh khuynh tâm động phách kia, thì mọi người cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhìn cửa cổ mộ sừng sững trước mặt, trong lòng ai đấy đều lâm vào suy tư.

"Đứng lại, đây là khu vực của Thanh Trần cổ phái, bất kỳ ai cũng không được vào!"

Một thanh niên mặc áo trắng, xem trên vai hẳn là đệ tử của Thanh Trần cổ phái cầm kiếm cản lại Nhâm Tinh Hà, vẻ mặt vô cùng vênh váo.

Nhâm Tinh Hà nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của cổ mộ, không nhanh không chậm nói.

"Cổ mộ này, viết tên của phái ngươi sao?"

Tên đệ tử bị hỏi đến không còn gì để nói, sắc mặt đỏ lên.

"Hỏi nhiều vậy làm gì? Không được vào chính là không được vào!"

Lâm Trì thấy vậy, thầm kêu không ổn, hắn bèn tiến lên một bước che trước người của Nhâm Tinh Hà, vẻ mặt nghiêm túc móc từ nhẫn trữ vật ra một lệnh bài.

"Ta là người của thành chủ thành Cổ Loa, còn không mau tránh đường!"

"Nực cười, tùy tiện cầm một tấm lệnh bài, lại muốn thông qua sao, còn không mau lui ra!"

Khi dứt lời, tên đệ tử đó quát một tiếng, lập tức rút kiếm quét về phía Lâm Trì, kiếm khí lạnh lẽo sắc bén cắt qua cây cối gần đó, đều chém lộn xộn.
Nhưng!

"Thật quá đáng!Thanh Sơn Hổ Quyền!!"

Lâm Trì bước ra một bước, cả người nhô lên, một tay đấm ra một quyền, tiếng reo vang lên linh khí tụ lại nơi đầu tay hóa thành mãnh hổ gào thét về hướng kiếm khí. Trong nháy mắt kiếm khí đã bị mãnh hổ đâm cho tơi tả, mà tên đệ tử của Thanh Trần cổ phái cũng bị đánh cho bay ra ngoài.

"Ầm!"

Tên đệ tử đó đụng vào vách đá, vách đá trông như chắc chắn lại bị đụng cho chia năm sẻ bảy, thậm chí có những mảnh đá lớn lăn xuống khu vực của môn phái khác.
Tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc dẫn dắt sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người ở đây thống nhất nhìn về phía Thanh Trần cổ phái và Lâm Trì, biểu tình giống như xem kịch hay.

Lúc này ở trong cỗ kiệu, Bách Anh tiên tử mặt mày như vẽ, nàng nghiêng mi nghe động tĩnh bên ngoài không khỏi cau mày, tì nữ biết điều, nên đã đem đầu đuôi mọi chuyện bẩm báo cho nàng.


"Ngươi nói, người đó có lệnh bài phủ thành chủ?"

Bách Anh chậm rãi đứng dậy, y phục theo người nàng mà lay động, đôi tay nàng khẽ nắm lại, rẽ bước ra bên ngoài. Nàng nhớ đến một vài chuyện, đó chính là lệnh bài thành chủ chưa từng để cho người ngoài, nhưng 3 năm trước có một người thần bí đã phá vỡ tục truyền này.

Thị lực của người tu tiên vốn dĩ rất tốt, nàng chỉ cần liếc mắt, đã nhìn thấy thân ảnh độc lập đối chọi với Thanh Trần cổ phái, khi quét về thanh niên hồng phục phía sau Lâm Trì, liền cau mày.

Lúc này, từ bên trong trận địa của Thanh Trần cổ phái đi ra một thanh niên, thanh niên này vũ khí hiên ngang, nhưng gương mặt không có chút biểu tình nào, hắn đến trước mặt của Lâm Trì, sau đó mới nhìn qua vị đệ tử bị đánh bay kia.

Phất phất tay áo, lập tức có người nâng tên đệ tử bị đánh bay kia vào trong trận địa.

"Tại hạ Khải Thụy, là đại đệ tử của Thanh Trần cổ phái, không biết các vị xông vào nơi đây là có ý gì?"

Lâm Trì nhận không được sự bất bình, rõ ràng là đổi trắng thay đen, lại nói đến như đường đường chính chính.

Nhưng không để hắn nói thêm lời nào, Nhâm Tinh Hà đã vỗ vỗ vai hắn, hắn chỉ đành im lặng lui ra sau.

"Ta hỏi lại, trên đường đi tới cổ mộ này khắc tên của...phái ngươi sao?"

"Nếu không có, tại sao lại không cho chúng ta vào?"

Sắc mặt Khải Thụy càng lạnh lùng, bầu không khí càng đông cứng hơn.

"Thứ cho tại hạ không thể tránh đường, đây là địa bàn của Thanh Trần, bất cứ người nào cũng không được bước qua!"

Nhâm Tinh hà trầm ngâm, áo bào đỏ rực khẽ lay động, khóe mắt có chút ý vị thâm trường.

"Nếu ta cố tình muốn đi vào thì sao?"

"Vậy tại hạ đành phải cố gắng hết sức cản lại rồi."

Khải Thụy đã là đại đệ tử của Thanh Trần, tu vi tất nhiên hơn người, nhưng vô luận hắn có quan sát thế nào, cũng không quan sát được cảnh giới của Nhâm Tinh Hà.

Nếu là phàm nhân, tại sao lại có gan tới đây náo loạn, còn nếu là đại năng, thì đã không một thân một mình xuất hiện.

Lúc này, Bách Anh cũng đã thướt tha đi đến, đi theo còn có cả Đằng Xà và vài người khác.

Lâm Trì thấy Bách Anh, hắn lùi lại phía sau một bước, cúi gằm mặt như muốn tránh đi. Nhưng dường như Bách Anh nhận ra hắn, nàng khẽ lên tiếng.

"Lâm Trì, mấy tháng không gặp, ngươi lại nháo cái gì? Thành chủ đang tìm tin tức của ngươi, còn không mau theo ta trở về!"

"Ngươi bảo ta về, ta nhất định phải về sao? Ta đã đi khỏi phủ thành chủ, thì sẽ không trở về nữa." Lâm Trì cười nhạt, đáy mắt tràn đầy khổ sở.

"Ngươi nhất định bị tên quái dị này dụ dỗ rồi, đừng náo loạn nữa, thành chủ rất lo lắng cho ngươi!"

Bách Anh không vì thái độ của Lâm Trì mà tức giận, ngược lại đối với Nhâm Tinh Hà thái độ không tốt.

Nhâm Tinh Hà khoanh tay nhìn cảnh này, ngược lại hắn muốn xem, Bách Anh mà Thanh Trần cổ phái muốn làm gì.

"Bách Anh! Nhâm tiền bối có ơn với ta, mong cô ăn nói cẩn thận!" Lâm Trì gắt lên, nhưng Bách Anh không hề nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào phía Nhâm Tinh Hà.

"Mong Khải Thụy sư huynh giúp ta một tay, ta có quen biết với vị huynh đệ này, hắn chỉ là bị lời ngon ngọt dụ dỗ, mong Khải Thủy sư huynh cùng ta ra tay tận lực trấn áp người này!"

"Nếu Bách Anh sư muội đã ra lời, tại hạ đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Nhâm Tinh Hà hai tay chắp sau lưng, mặt lạnh nhìn Bách Anh và Khải Thủy kẻ tung người hứng, có chút nhàm chán.

"Muốn đánh thì đánh, nhiều lời như vậy làm gì?"

Mọi người đều trợn mắt há mồm trước Nhâm Tinh Hà, một kẻ vô danh tiểu tốt lại có dũng khí hỗn xược trước mặt Bách Anh và Khải Thụy.

Mọi người đều cảm thấy thế giới này điên rồi, nhưng Đằng Xà lại vô cùng hứng thú nhìn cảnh này, hắn không nhúng tay, mà chỉ yên lặng quan sát thế cục ra sao.

Tầm mắt hắn mơ hồ nhìn vào Nhâm Tinh Hà, hắn cảm thấy Nhâm Tinh Hà không đơn giản, thậm chí là rất nguy hiểm, lúc này trùng hợp Nhâm Tinh Hà quét mắt về phía hắn, hắn cũng không bị bắt gặp mà xấu hổ, ngược lại còn cười với Nhâm Tinh Hà.

Nhâm Tinh hà nhìn thoáng qua Lâm Trì, vẻ mặt không vì gặp chuyện này thay đổi mà hỏi Lâm Trì.

"Ngươi muốn đi theo họ, hay đi theo ta."

Đây là cơ hội mà Nhâm Tinh Hà đưa ra cho Lâm Trì, nếu hắn chọn đi theo họ Nhâm Tinh Hà sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. còn nếu Lâm Trì chọn đi theo hắn, hắn hôm nay cho dù lật cái Cổ Loa Thành này cũng phải mang Lâm Trì đi.

Hắn không sử dụng được linh lực, nhưng không đồng nghĩa hắn là phế vật.

Lâm Trì ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Tinh Hà, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt, hắn biết năng lực của Nhâm Tinh Hà thâm sâu, nhưng chưa thấy hắn xuất thủ bao giờ. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn muốn cược một lần.

"Lâm Trì muốn đi cùng tiền bối!"

Bách Anh thấy vậy, mắt đẹp bùng lên lửa giận, nàng ta hít một hơi, nhìn về phía Nhâm Tinh Hà rít lên từng tiếng trong kẽ răng.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì Lâm Trì?!"