Chương 4: Cuộc chiến công nguyên.

Khách Vãng Lai

Chương 4: Cuộc chiến công nguyên.

Chương 4: Cuộc chiến công nguyên.

"Nhưng mà.."

"Ai?! Vãn bối Lâm Trì, không cố ý mạo phạm..."

Chưa kịp để thân tín của mình nói hết câu, thanh niên đã nhận ra trong huyệt động này có người, thậm chí họ còn không phát hiện nữa, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bọn họ lạc vào động phủ của vị cường giả nào bế quan hay sao?

Nhâm Tinh Hà quét qua thanh niên, trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu được cảnh giới của đối phương, chuyện này từ khi hắn tỉnh lại ở cổ mộ kia đã biết.
Thấy đối phương chẳng thèm đoái hoài đến mình, Lâm Trì cũng không dám động đậy, nhưng thời gian càng ngày càng dài, khiến Lâm Trì không khỏi gan lớn hơn một chút, hắn ta ngẩng đầu lên quan sát Nhâm Tinh Hà.

Nhưng trên người của Nhâm Tinh Hà không có một chút linh lực dao động nào, trong nháy mắt, Lâm Trì biết, đây là một người bình thường. Không khí có chút đọng lại, Lâm Trì xấu hổ đỏ mặt, sau đó dẫn theo hộ vệ của mình qua một bên huyệt động ngồi xuống.

Ban đêm, nhiệt độ của huyệt động rất thấp, nhưng Nhâm Tinh Hà không cảm thấy gì cả, hắn đang cân nhắc, con đường sau này nên đi thế nào, làm thế nào, mới có thể hồi sinh Kiều Trường Ly, hắn biết trong đầu hắn cất giấu rất nhiều thứ, chỉ là tạm thời không thể kích phát, gặp phải thứ gì quen thuộc, sẽ tự động nhớ đến mà thôi.

Lúc này, dị biến phát sinh, đống lửa của thanh niên tên Lâm Trì đột nhiên vụt tắt, lấy người hắn làm trung tâm đột nhiên kết băng lan tỏa ra khắp huyệt động, băng tuyết đóng đến đâu, nơi đó đột nhiên nứt toạc ra, có thể thấy sự lợi hại của nó.

Hộ vệ của Lâm Trì cố gắng hết sức, truyền linh khí trấn áp những thứ này, nhưng chỉ là phản kháng trước bão tố mà thôi, thấy bản thân không thể làm gì, hắn nhìn về phía Nhâm Tinh Hà hét lớn.

"Đi mau! Không sẽ không kịp đâu!!"

Nhâm Tinh Hà liếc nhìn Lâm Trì nơi trung tâm, hắn mặt mày đã bị băng đông cứng, trên người không ngừng toát ra hàn khí, huyệt động dường như đang chìm trong băng tuyết vĩnh cửu vậy.

Băng tuyết lấp kín lối ra, quanh thân tên hộ vệ tuy rằng có linh lực bảo vệ, nhưng cũng không được bao lâu, băng tuyết đã đông cứng chân hắn, nhưng lúc này, cảnh làm hắn trợn mắt há mồm xuất hiện, chỉ thấy băng tuyết lan đến chỗ Nhâm Tinh Hà giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy, sợ hãi mà co đầu rút cổ trở về.

Biết mình đã gặp được cao nhân, tên hộ vệ lập tức quỳ xuống dập đầu hướng Nhâm Tinh Hà, đầu hắn dập xuống nền băng vài lần, máu loãng lập tức chảy ra, nhưng không vì vậy mà hắn từ bỏ.

"Tiền bối, cầu ngài cứu thiếu gia nhà ta đi, cầu xin ngài!"

"Ngaì muốn gì cũng được, chỉ cần ngài cứu thiếu gia nhà ta mà thôi! Cầu xin ngài!"

Nhâm Tinh hà một tay vuốt ve đoản đao trong tay áo, một bên nhìn chằm chằm vào bức tượng băng Lâm Trì, trầm tư rất lâu. Hắn để tay lên môi, sau đó nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, khiến cho tên hộ vệ ngẩn người.

Nhâm Tinh hà dựa vào huyệt động, đôi mắt cụp xuống, giống như đang cân nhắc gì đó

Tên hộ vệ vẫn đang dập đầu, máu đã đóng thành cặn đen, mà sắc mặt của tên hộ vệ đã biến thành tro tàn, hy vọng cũng đã chấm hết.

Lúc này, Nhâm Tinh hà mới chậm rãi đứng dậy, hắn bước trên băng, mỗi bước đi của hắn, băng đều tự động tách ra hai bên.

Đến chỗ Lâm Trì, cũng chính là trung tâm của hàn khí, nơi này băng tuyết vẫn còn cứng đầu, vẫn không chịu tránh ra mà càng ngày hóa thành hàng chục mũi tên bắn về phía Nhâm Tinh Hà.

Nhưng băng châm phóng đến trước mặt hắn, liền giống như gặp lửa vậy, lập tức tan chảy. Nhâm Tinh Hà nhàm chán nhìn cảnh này, sau đó nhìn về phía tên hộ vệ đang đứng chôn chân ở đấy, ngoắc ngoắc tay.

"Ngươi...lại đây!"

Tên hộ vệ mơ mơ hồ hồ mà làm theo, đi đến trước mặt của của Nhâm Tinh Hà. Nhâm Tinh Hà ngồi xuống bên cạnh Lâm Trì, hắn nhớ ra một vài chuyện, hơn nữa liên quan đến băng điêu này.

"Ngươi, lấy linh lực truyền vào đỉnh đầu của hắn, đọc theo ta."

Hộ vệ cũng ôm tư thế chữa lợn lành thành lợn què, hắn cắn răng, linh lực còn sót lại trong cơ thể phun trào theo đỉnh đầu băng điêu đi vào, mà băng điêu cũng giống như cái động không đáy, tham lam mà hút lấy.

"Thiên địa vạn vật, lấy thủy làm trụ cột, tận cùng của thủy là băng..."

Theo những lời mà Nhâm Tinh Hà niệm ra, tên hộ vệ nghe như lọt vào sương mù, đáy mắt trở nên mơ hồ, giống như lâm vào cảnh giới huyền diệu nào đó, càng về sau, càng khó niệm thành từng câu hoàn chỉnh, không phải là bởi vì tên hộ vệ không muốn niệm, là bởi vì nếu hắn còn niệm thêm, có thể sẽ mất mạng.

"Tỉnh."

Nhâm Tinh Hà vỗ vỗ vai của tên hộ vệ, tên đó cả kinh lùi lại phía sau vài bước, nhưng đột nhiên nhớ ra thiếu gia của mình, hắn lại vội vàng quay đầu ra xem.

Lúc này hắn mới để ý, trời đã sáng rồi, mà băng cũng đã tan, huyệt động qua một đêm, đã tràn đầy vũng nước.

"Tại hạ tên là Lâm Vọng, là hộ vệ của Lâm Trì thiếu gia..."

Lâm Vọng chưa nói hết lời, một cỗ đau nhức từ trong xương tủy truyền đến, sau đó hắn đầu váng mắt hoa ngã khụy xuống đất, trong xương cốt thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỡ vụn làm hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhâm Tinh hà cúi đầu, nhìn Lâm Vọng lăn lộn trên mặt đất, không có một chút dao động, hắn nhìn về phía Lâm Trì tính toán thời gian.

"Ba."

"Hai."

"Một."

Quả nhiên khi Nhâm Tinh Hà vừa dứt lời, Lâm Trì mở mắt, đôi mắt sắc lẹm nhìn thoáng qua Nhâm Tinh Hà, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Vọng dưới đất.

Sau khi ổn định lại tình trạng cho Lâm Vọng, Lâm Trì đến trước mặt Nhâm Tinh Hà, sau đó trịnh trọng mà quỳ xuống dập đầu. Mà Nhâm Tinh Hà, đến nhìn cũng không nhìn một cái, hắn vuốt ve chuôi dao găm, như có điều suy nghĩ.

"Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, đại ân đại đức không biết như thế nào báo đáp, không biết cao danh quý tánh của tiền bối thế nào, để sau này tại hạ ghi nhớ!"

Lúc này Lâm Trì mới thấy bộ dáng thực sự của Nhâm Tinh Hà, hắn tóc dài buông xõa, đôi mày hơi nhíu lại, đôi mắt trầm tĩnh giống như hồ nước sâu thẳm, hắn khoác trên mình một bộ hồng y đỏ rực, nếu nhìn kỹ, đó hẳn là hỷ phục, Lâm Trì trong lòng kỳ quái, nhưng hiển nhiên không dám hỏi.

"Hiện giờ, là thời đại nào?"

"Hiện giờ là năm Đại Đồng thứ 3124..."

"Cách cuộc chiến Công Nguyên đã đi qua bao nhiêu năm rồi?"

Lâm Trì tìm kiếm trong trí nhớ, cái gọi là cuộc chiến Công Nguyên, chính là cuộc chiến của Đại Đồng và hàng ngàn tinh hà với thế lực Công Nguyên. Nghe nói cuộc chiến ấy, có hằng triệu tiên đế, các bậc vũ hóa, đăng phong đạo cực đấu đến trời đất tối tăm, đấu đến hàng kỷ nguyên, thậm chí cuộc chiến này đột nhiên dừng lại, cũng chỉ vì có người ra tay trấn áp, nếu không sẽ hủy diệt toàn bộ sinh linh tồn tại trong hỗn độn, bao gồm cả Đại Đồng.

"Tại hạ không biết đã đi qua bao nhiêu năm, nhưng hẳn là rất lâu rất lâu rồi, bởi những thế hệ sau này cũng nghe nói đến cuộc chiến Công Nguyên, mà không biết cuộc chiến ấy mục đích là gì..."

Nhâm Tinh Hà gật đầu, trong trí nhớ của hắn, tồn tại một thứ gọi là cuộc chiến Công Nguyên, cũng chỉ tùy hiện hỏi mà thôi.

Lâm Trì thấy sắc mặt của Nhâm Tinh Hà bình thưởng, mới lặng lẽ thở ra, hắn còn tưởng lúc đầu vị tiền bối này chỉ là một người bình thường, ai ngờ lại là một vị đại năng sâu không lường được, Nam Lĩnh không hổ là nơi đã từng phồn hoa nhất của Đại Đồng.

"Nhâm Tinh Hà, là tên của ta."

Lâm Trì lặng lẽ tìm kiếm trong trí nhớ cái tên này, xem xem có vị đại năng hoặc vị đã Vũ Hóa không, hắn tự nhận là đã đọc qua vô vàn sử sách, nằm lòng những vị cổ nhân, hưng mặc cho hắn có lật tung trong trí nhớ, cũng không có vị nào gọi là Nhâm Tinh Hà cả.

"Nhâm tiền bối không biết ngài hiện giờ có tính toán gì không?"

"Tính toán à...ở Đại Đồng, nơi nào mạnh nhất?"

"Đại Đồng thiên tài lớp lớp, thế lực mọc lên như nấm, khó mà xác định nơi nào mạnh nhất..." Lâm Trì khựng người lại trước câu hỏi của Nhâm Tinh Hà, hắn đắn đo một lúc, nhưng cũng không biết trả lời thế nào, cuối cùng đành khô cằn nói.