Chương 3: Đạo ta là gì?

Khách Vãng Lai

Chương 3: Đạo ta là gì?

Chương 3: Đạo ta là gì?

"Kiều Trường Ly, phế vật mãi cũng chỉ là phế vật mà thôi, đừng chông chờ có ai đến cứu ngươi, trò chơi đến đây là kết thúc, đi chết đi, bản thiếu chơi đùa đã đủ rồi!"

Nói xong, toàn thân của hắn bốc lên ánh sáng màu hồng, hư ảo chim khổng tước ngày càng đậm, sau đó bốc lên một ngọn lửa màu tím, giống như muốn nuốt mọi thứ.

Hí!!!

Lấy tốc độ không thể tưởng tượng được, chim lửa lao về phía Kiều Trường Ly, nàng trở tay không kịp, bị nguồn năng lượng mãnh liệt đụng bay về phía sau, cổ tay vẫn còn vương máu nhỏ xuống sàn nhà, cấm chú vì không có ai duy trì hóa thành từng điểm nhỏ trên không trung sau đó không cam lòng mà tiêu tán.

Kều Trung cười lớn, đắc ý thu lại quạt, liếc mắt nhìn toàn thân bị sức nóng cắt qua Kiều Trường Ly, không nhịn được khoái cảm nảy lên trong tròng.

Hắn tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, bàn tay bóp mạnh cằm Kiều Trường Ly, ép nàng nhìn thẳng vào hắn. Đến nước này, đôi mắt Kiều Trường Ly vẫn bình tĩnh như ngày nào, không hề có chút sợ hãi.

Kiều Trung ghét nhất, chính là bộ dạng này của nàng, hắn trên tay dùng sức, cằm nàng liền bị bóp nát.

Máu tươi lẫn lộn với xương vụn chảy xuống cổ họng khiến nàng ho khan vài tiếng.

"Bây giờ ngươi đã biết, ai mới là thiên tài, ai mới là phế vật rồi chứ Kiều Trường Ly? Ngay chính bản thân ngươi còn không bảo vệ được, còn muốn bảo vệ một tên phế vật hôn mê đã 9 năm?"

"Ngay từ lúc ngươi đánh bại ta ở 9 năm trước, ta âm thầm nuốt mọi thù hằn, chỉ để có ngày hôm nay, tất cả đều là bởi vì ngươi, một hạng nữ lưu mạt hạng, cớ gì xứng đáng bước lên con đường tu tiên!"

Sắc mặt Kiều Trung dữ tợn, như muốn phát tiết hết tất cả những gì mà 9 năm nay hắn phải chịu đựng.

Kiều Trường Ly lặng lẽ từ trong tay áo rút ra một thanh đoản kiếm, sau đó thừa dịp Kiều Trung không phòng bị, đâm mạnh vào trái tim của hắn.

Một chút đau nhói từ tim, sau đó lan tỏa đến toàn thân, Kiều Trung cúi đầu nhìn thanh đoản đao cắm ở tim mình, thần sắc như muốn nứt ra, không thể tin nổi, hắn hét lớn một tiếng, muốn bóp lấy cỏ của Kiều Trường Ly, nhưng nàng đã nhanh chóng thoát đi, trong sân xuất hiện một cánh cửa trống rỗng lơ lửng trên không trung, Kiều Trường Ly không do dự túm lấy Nhâm Tinh Hà, nhảy vào bên trong.

"Kiều Trung ơi Kiều Trung, cho dù tu luyện thêm trăm vạn năm nữa, ngươi vẫn chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay Kiều Trường Ly này mà thôi!"
Bờ sông Như Nguyệt.

Tuy rằng Cổ Loa Thành đang hạn hán, nhưng mực nước ở sông Như Nguyệt vẫn không có dấu hiệu bị cạn, tương truyền, sông Như Nguyệt bắt nguồn từ Thanh Trần Cổ Phái, nơi đây là quê hương của Thanh Trần tiên đế, trong trận chiến Công Nguyên năm ấy, Thanh Trần tiên đế lấy một địch 3 vị tiên đế của Công Nguyên mà không hề thua kém, thậm chí là có phần lấn áp.

Sau cuộc chiến Công Nguyên, nàng vũ hóa giữa, tẩm bổ thiên địa linh khí cho Đại Đồng thế giới, đời đời được hậu bối nhớ đến, Thanh Trần cổ phái chính là môn phái trước kia của vị tiên đế oai hùng này.

Thác nước từ trên cao đổ xuống, bọt nước văng tung tóe, dưới đáy nước bọt sóng cuồn cuộn cuốn theo đất cát, ẩn phía sau thác nước, là một u động sâu thăm thẳm.
Tiếng nước tí tách vang lên, một bóng hình ngồi ở trên mỏm đá, lưng hơi rũ rượi, nếu để ý, ta có thể thấy, theo mỏm đá trượt xuống, đó chính là máu tươi đỏ chót.
Tiếng thở dài cuồn cuộn vang lên không dứt trong u động, Kiều Trường Ly ngước mắt nhìn Nhâm Tinh Hà nằm trên mặt đất bằng phẳng cách đó không xa, khóe môi của nàng hiện lên một chút bất đắc dĩ.

"Kiều Trường Ly, 1 tuổi tu luyện, 7 tuổi Nhâm Thùy, 10 tuổi Duy Tâm, 17 tuổi Đoạn Duyên, ta luôn nghĩ, rốt cuộc tu luyện tại sao phải đoạn duyên? Cái gọi là đoạn duyên, là cắt hết mọi duyên phận trong hồng trần, bao gồm duyên phận cha mẹ, con cái, vợ chồng, khiến cho bản thân có thể không chút vướng bận mà tu luyện, nhưng mà!"

"Tu luyện chính là duyên, cha mẹ với con cái là duyên, sống là duyên, cơ duyên cũng là duyên. Kiều Trường Ly ta quyết không đoạn duyên, cuối cùng là sai sao?"

Đôi mắt nàng đượm buồn, một tay nàng buông thõng bên cạnh, hiển nhiên đã không thể nào cứu chữa được nữa, ánh trăng sáng rọi xuống u động, khiến cho u động càng thêm u ám. Người đời đều biết Kiều Trường Ly từ một thiên tài rực rỡ chói mắt liền trở thành một phế vật, cảnh giới lùi dần, nhưng không ai biết rằng, khi tu luyện đến Đoạn Duyên cảnh, nàng đã quyết tâm không chặt đi "duyên" của mình.

"Đạo ta là gì? Là một chữ Duyên mà thôi, thiên đạo này, trước có duyên, sau có duyên, ai mà không bị chi phối bởi chữ duyên chứ!! Thật nực cười, thật nực cười, cái gọi là đoạn duyên, là biện hộ cho không muốn gánh vác mà thôi!"

Khóe mắt Kiều Trường Ly trượt xuống một giọt nước mắt, thấm vào trong động, sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, nàng thở dài đứng dậy tập tễnh bước đi đến chỗ trung tâm của u động, ánh sáng của ánh trăng chiếu lên người nàng, lại thêm vài phần cô đơn.

"Duyên..."

"Nếu sau này, ta và chàng gặp lại, nhất định...phải nhớ ta đấy, lang quân!"

Cả người nàng hóa thành từng mảnh nhỏ, lấp lánh như từng tinh tú hòa nhập vào thế giới này, cùng lúc đó, một tiếng đinh đang rơi xuống nền đá, đó là một thanh dao găm tinh xảo.

Một phần ánh sáng ấy, giống như có sinh mệnh, hòa vào trong cơ thể của Nhâm Tinh Hà, một phần đã nhanh chóng biến mất.

Cùng lúc đó, trên thiên không rộng lớn, ngoài Đại Đồng thế giới, một viên tinh hà đang ảm đạm, bỗng nhiên phát sáng mãnh liệt.

Nhâm Tinh Hà phát hiện, hắn có thể cử động ngón tay, thậm chí, mí mắt hắn cũng có thể giật giật.

Đã một đêm sau khi Kiều Trung đến tìm Kiều Trường Ly. Lúc đó, thần thức của hắn lại chìm vào bóng tối, nên không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay, thần thức của hắn trở nên rõ ràng hơn, thậm chí là mạnh hơn trước, đây lại là thế nào?

Khung cảnh trước mắt mờ ảo, bỗng nhiên rõ ràng lên, hắn chớp mắt vài cái, cả người đều ngồi dậy, xương cốt vì đã ngủ nhiều năm mà kêu răng rắc không ngớt. Hắn mặc kệ những thứ này, đưa mắt muốn tìm kiếm thân ảnh mà chín năm trước hắn từng nhìn thoáng qua trước khi hôn mê, nhưng nhìn một hồi lâu, cũng không thấy gì cả, đột nhiên hắn thấy phía xa xa, có vật gì đó lặng lẽ nằm trên nền đất.

Hành động của hắn vô cùng chậm chạp, mỗi lần hắn bước đi, đạo vận giống như dòng suối phun trào, xung quanh hắn, hư ảo 1000 bức tranh xoay quanh, tỏa ra áp lực từ thời viễn cổ, mỗi bức tranh đều khắc họa những tồn tại khủng bố vô cùng.

Một giờ, hắn đi được 2 bước.

2 giờ đi được 3 bước.

Ánh mắt của hắn gắt ao nhìn vào thanh dao găm xám xịt nơi góc huyệt động, không hề có ý định rời đi.

Cuối cùng sau một đêm, hắn cũng bước tới nơi mà dao găm nằm ở đó, hắn vươn tay cầm lấy dao găm, vuốt ve một chút, trong mắt tràn đầy tình cảm.

"Cho dù lật hết Đại Đồng thế giới, ta cũng sẽ tìm được nàng!"...

"Công tử, ngươi cẩn thận một chút, không ngờ, chúng ta lại lâm vào tình cảnh thế này, rơi xuống nơi khỉ ho cò gáy, thậm chí không có một tên cường giả nào vượt qua Thâm Cơ cảnh!"

Một giọng nói bất bình vang lên trong huyệt động, sau đó là một tràng kể lể, Nhâm Tinh Hà nhấc mí mắt nhìn về phía cửa huyệt động, chỉ thấy một thanh nên mặc áo đen cùng một tùy tùng đi về phía này, hắn vẫn không có động tĩnh mà tựa vào góc đá, không lên tiếng.

"Im lặng đi, thứ chúng ta thấy, biết đâu cũng chỉ là mặt ngoài, dù sao trước kia Nam Lĩnh cũng là nơi phồn hoa nhất Đại Đồng!"