Chương 1: Một giấc đã 9 năm.

Khách Vãng Lai

Chương 1: Một giấc đã 9 năm.

Chương 1: Một giấc đã 9 năm.

Giữa trưa, mặt trời chiếu xuống mặt đất khô cằn, như muốn hút hết đi tất cả hơi nước còn đọng lại trong Cổ Loa Thành, bầu trời không một chút bóng mây, đã 9 năm liên tiếp, ông trời giống như quên nơi này còn tồn tại sự sống, sự khắc nghiệt của thời tiết khiến cho những thanh niên trai tráng và những thế gia ở Cổ Loa Thành đều bỏ đi hết.

Tửu lâu Hùng Oa, giờ đây một mảnh nhộn nhịp, tiếng cười nói to lớn như muốn phá trời xanh, mùi rượu gay mũi phảng phất trong không khí, mọi người đều giống như quên đi không khí oi bức ngài kia mà trút hết bực bội vào từng bát rượu lớn ở đây.

"Cẩu ca, ngươi xem, đã 9 năm rồi, ông trời không giáng một giọt nước mưa, phải chăng là thiên phạt chăng?"

Thanh niên được gọi là Cẩu ca lưng hùm vai gấu, trên mặt râu quai nón xuề xòa che hết cả khuôn mặt, hắn ta nâng bát rượu, uống ừng ực như nước lã, uống xong, hắn đặt mạnh bát xuống bàn, cái chân thô to như cột đình đạp mạnh cái ghế bên cạnh khiến cho cái ghế đó cứ vang cót két mãi.

"Con mẹ nó cái gì mà thiên phạt, đơn giản là có người cướp đoạt cơ duyên, gây ra trận hạn hán này mà thôi!"

Nói xong, trong mắt Cẩu ca tháng qua một chút mơ hồ, lại nhớ về cảnh tượng của 9 năm trước, khi mà đoàn "đưa rể" của Thanh gia bước vào Kiều gia, ông trời như tức giận vậy, đám mây u ám trên bầu trời đọng lại thành từng lốc xoáy lớn, những cột sét giống như đằng xà chi chít quấn nhau lao thẳng xuống Cổ Loa Thành, nước mưa giống như từng ngọn giáo to dài cắm thẳng xuống đại địa, hôm đó, hắn tưởng bản thân đã chết rồi, nước ngập thành Cổ Loa 9 thước, máu chảy lênh láng khắp nơi, tiếng oan thán vang trời.

Nhưng may mà, Kiều gia mời về một vị "Đại tiên", nghe nói vị đại tiên này, một tay nâng lên, nước lập tức rút đi, bầu trời cũng khôi phục trong xanh, nhưng tiếng gầm gừ xuyên thẳng 9 tầng trời vẫn còn đó.

Cẩu ca ném đùi gà sang một bên, chiếc miệng to nhồm nhoàm của hắn dính đầy dầu mỡ, nhưng không ai ngồi ở đây khinh thường hắn cả, bởi vì cảnh giới của hắn đã là Duy Tâm tam mạch.

Tất cả mọi người đều mang ánh mắt sùng bái nhìn về phía hắn, Cẩu gia kể đến đây, bỗng nhớ tới tràng cảnh huyết tinh ấy, cả người run lên, trong nháy mắt rượu tỉnh hơn phân nửa, hắn từ trên ghế đứng dậy, đá thanh niên gầy còm nhom qua một bên, giận mà chỉ vào hắn.

"Được lắm tên Xà Thanh nhà ngươi, dám lấy rượu để dụ dỗ Cẩu gia!"

Nói xong, Cẩu gia phất tay áo rời đi, nhìn bóng dáng trông có vẻ trốn chạy, Xà Thanh đáy mắt lém lỉnh rút đi, khôi phục lại dáng vẻ vênh váo như mọi ngày, hắn xua xua tay, đuổi tất cả mọi người rời đi cái bàn này.

Đã không có Cẩu gia kể chuyện, hắn cũng chẳng cần thiết ở lại đây nữa.

Kiều gia – Võ trường.

Từng hàng thanh niên mặc võ phục thống nhất tề tụ tốp ba tốp năm ngồi nói chuyện phiếm với nhau sau những giờ rèn luyện căng thẳng. Trên mặt mỗi người đều bừng bừng sức sống, thập phần mãn nguyện và hài hòa.

Ở giữa chòi nghỉ mát, một thanh niên anh tuấn, mặt mũi như ưng, khóe mắt âm độc đang ngồi, bên cạnh là một tùy tùng đang khom người bẩm báo.

"Thập công tử, phế vật Kiều Trường Ly kia hôm nay vẫn lẩm bẩm trong hòng của phu quân ả ta, chẳng biết ả ta nhắc mãi cái gì đó gọi là đại đạo..."

"Một kẻ phế vật mà thôi, 9 năm rồi, cũng chẳng làm nên trò trống gì mà còn mặt mũi nhắc đến đại đạo, Kiều Trường Ly ơi Kiều Trường Ly, ngươi đứng là khiến bản thiếu thất vọng quá đi...hahaha."

Những tùy tùng xung quanh liên tục vang lên những câu phụ họa, Kiều Trung nhếch khóe môi, đáy mắt lướt qua một tia khinh thường, giống như hắn đã thành công đạp được thiên tài Kiều Trường Ly xuống bụi bặm vậy.

"Đi, đi xem phế vật kia và phu quân của ả đi nào!"

Lấy Kiều Trung dẫn đầu, đoàn người mênh mông đi tới hướng biệt viện hoang vu, qua mấy cây cầu kiều, mấy bầy tiên hạc kêu chói tai, càng đi, khung cảnh càng hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, cây cổ thụ đâm lên trời cao, thậm chí có những linh thú chạy qua chạy lại.

Nếu không phải đang ở trong Kiều gia, dễ gây cho người ta nghĩ, đây đã vào trong sơn lâm mất rồi.

Lúc này, ngay trong biệt viện, Nhâm Tinh Hà lần thứ 111999000 muốn cử động ngón tay, nhưng lại thất bại, từ khi tỉnh dậy trong cổ mộ, hắn đã mất hoàn toàn trí nhớ của mình, hắn chỉ nhớ, hắn tên là Nhâm Tinh Hà, thật vất vả đi ra ngoài cổ mộ, biết thế giới này tên Đại Đồng, hắn lại bị thiếu gia Thanh Gia là Thanh Triêu bắt lấy hắn, thay Thanh Triêu vào ở rể Kiều gia, lấy Kiều Trường Ly hoàn thành hôn sự định ra từ bé của hai nhà.

Hắn với thế giới này không hề hiểu biết, theo bản năng phản kháng, nhưng mà gia chủ Thanh Gia cũng không muốn để con trai của mình phải vào ở rể Kiều Ga, nên đã hạ độc khiến cho Nhâm Tinh Hà hôn mê, sau đó ấn theo thường lệ mà nâng vào Kiều Gia.

"Ngươi nói xem, ngươi bất động thế này suốt 9 năm trời, nếu là người bình thường, sớm đã chết không thể chết hơn, nào có như ngươi không chút thay đổi nào chứ? Thậm chí dung mạo đều không thay đổi."

"Ta cũng chưa có chết." Nhâm Tinh Hà trong lòng bỏ thêm một câu, như muốn đáp lại tiếng nói quen thuộc bên cạnh hắn suốt mấy năm trời.
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Kiều Trường Ly, thiên tài 9 năm trước bị biến thành phế vật mà không có lý do, nàng bị Kiều gia từ bỏ rồi, sau đó bị ném vào viện này cùng hắn.

Mỗi ngày, nàng đều dùng thời gian rảnh của mình ngồi ngẩn ngơ, đừng hỏi tại sao hắn biết, bởi vì nàng nói, mỗi ngày nàng đều nói rất nhiều, thậm chí là độc thoại.
Hắn cố gắng muốn mở mắt, nhưng mà mí mắt của hắn giống như nặng trĩu ngàn cân.

Quanh thân hắn từng sợi ánh sáng màu vàng lan tỏa ra bốn phía, cả tiểu viện đều chìm trong màu vàng ấy, những bức tranh cỏ hư ảo hiện hiên, từng bức từng bức đều mang theo sự trường tồn từ thiên cổ, mỗi bức tranh đều ẩn chứa vô thượng uy thế khiến người ta có cảm giác muốn quỳ lạy.

Nhưng Kiều Trường Ly lại không cảm giác được gì, nàng ta vẫn cầm lấy bàn tay của Nhâm Tinh Hà, thì thầm giống như dĩ vãng từng làm, khiến cho Nhâm Tinh Hà vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

"Ta bao giờ, có thể nhìn thấy mặt nàng đây, hẳn là rất xinh đẹp!" Nhâm Tinh Hà thầm nghĩ, ý thức của hắn lại chìm vào bóng tối một lần nữa, một vòng tròn đỏ như máu bao bọc lấy hắn, rồi hai vòng, ba vòng, mỗi sợi dây màu hồng, nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí thần trí trở nên ngu ngơ.

"Rầm!"

Tiếng động lớn vang lên, cánh cửa lớn đã bị đạp bay không chút thương tiếc, bụi bay mù mịt, ván cửa mục nặng nề đổ rầm xuống nền.

Tiếp đó, mấy thanh niên hùng dũng oai vệ bước vào, ai nấy đều như con khổng tước xòe đuôi, kiêu ngạo vô cùng.

Kiều Trung giống như thế gia công tử, nhẹ nhàng phong độ, trên tay cầm một chuôi quạt bằng xương ngà, bóng loáng lại sắc bén, vừa nhìn đã biết là pháp bảo.
Ánh mắt hắn nhìn khắp viện, sau đó tỏa định ở trên thân một nữ tử đang ngồi xoay lưng về phía hắn, hắn vẫy vẫy tay, tự động có người mang ghế đến cho hắn ngồi xuống.

"Kiều Trường Ly... tỷ tỷ? Tỷ còn nhớ ta chứ?"

Kiều Trường Ly giống như không nghe được Kiều Trung nói, tay của nàng ta vẫn chuyên chú cầm lấy khăn lau nhẹ tay cho Nhâm Tinh Hà.