Chương 3: Mình tới đây làm gì thế
Trung tâm thương mại thành phố S gần như là một khu phức hợp vì nơi đây tập trung đủ mọi thứ, từ những mặt hàng cao cấp, xa xỉ tới những món hàng đơn giản, bình dân. Đây như là thiên đường cho mọi người, nơi đây có đủ mọi thứ và đặc biệt là nơi đây…cực kì mát.
Lưu Hân Nghiên đi vào trong đây cô cũng dịu bớt sự bực bội vì không khí oi bức ngoài đường khi nãy và bên tai vẫn là tiếng nói không ngừng của Chu Ninh Hy. Cô không hiểu sao mình vẫn chịu được sự nhiều chuyện của Chu Ninh Hy, nếu là người khác chắc đã quay sang chửi nãy giờ rồi.
Sau một buổi đi dạo quanh trung tâm thương mại bản thân Lưu Hân Nghiên lúc này đã khá mệt, nhưng lúc này đây cô cần hỏi Chu Ninh Hy một câu.
"Nè Chu Ninh Hy, cho tao hỏi một cái?"
Chu Ninh Hy vẫn còn vui vẻ vừa khoác tay bạn mình vừa cầm điện thoại chơi.
"Hả, nói đi."
"Mình vào đây làm gì nhờ?"
"Mày hỏi ngộ thế, tất nhiên là mua đồ để chuẩn bị nhập học rồi."
Như nhận được đáp án cần thiết Lưu Hân Nghiên lúc này nhìn đống hàng trên tay mình rồi quay sang nhìn Chu Ninh Hy vẫn còn đang vui vẻ khoác tay cô, cô lúc này không ngần ngại phát tiết.
"Vậy mắc gì mày bắt tao xách đồ trong khi mày tay không cầm gì, rồi đồ để nhập học của mày là quần áo, son phấn hả. Trường nào cho mày mang mấy cái này vào trường học cũng đỉnh lắm đó."
Chu Ninh Hy lúc này chợt chột dạ, liếc mắt sang nhìn món hàng trên tay Lưu Hân Nghiên rồi cố đưa ánh mắt nhìn xung quanh tựa như đang đánh trống lảng sự thật trước mắt. Nếu để Lưu Hân Nghiên biết hôm nay mình rủ nó đi mua sắm chứ không phải đi mua dụng cụ học tập chắc nó bẻ gãy cổ mình quá. Không được không được, không thể để nó biết được.
"À… Thì mình đi mua đồ nhập học thiệt mà, giờ mình đi nè. Nãy giờ là tao dắt mày đi vòng vòng để cho mày hoạt động thôi, mày xem mày ăn nằm ở nhà hoài, xương cốt chắc chắn cứng lại hết rồi nên tao tốt bụng dẫn mày để hoạt động xương cốt đó chứ."
Lưu Hân Nghiên quay sang nhìn người đối diện với ánh mắt ngờ vực.
"Xương tao vẫn tốt, ở nhà tao vẫn tập thể dục bình thường chỉ có mày là mày đang lươn lẹo với tao thôi."
"Tao nói thiệt mà, giờ mình đi đi nếu không về nhà trễ đó."
"Mày lươn lẹo là giỏi. Đi thôi."
"Đi thôi, đi thôi, đi lên tầng 5 nào."
Chu Ninh Hy như chợt tìm được lối thoát liền hí hửng đi theo nhưng vẫn không quên phụ bạn của mình xách đồ.
Trung tâm thương mại ở thành phố cũng rất biết chịu chơi, khác hẳn với các tầng khác, nó được xây thành một khu phức hợp, ví dụ một tầng thì có ít nhất 3 cửa hàng lớn nhưng trung tâm thương mại cũng rất biết sắp xếp và phân chia thành từng khu riêng biệt nào là tầng dành cho thiếu nhi, tầng dành cho mĩ phẩm, chăm sóc sắc đẹp…
Và chính trung tâm thương mại đã xây hẳn một tầng toàn dụng cụ học tập, sách vở, đồ chơi tựa như là cửa hàng văn phòng phẩm, trong đó còn có một khu vui chơi mini dành cho thiếu nhi và đó là tầng 5.
Mỗi lần đến đây, Lưu Hân Nghiên như muốn ở đây mãi thôi, cô rất thích đọc sách mỗi lần rảnh đều lấy sách ra đọc, mỗi khi ai muốn kiếm cô thì họ chỉ cần tìm đến nhà sách thì sẽ thấy cô ở đó.
Sau khi đưa đồ cho nhân viên trung tâm giữ, nhận lấy chìa khoá từ tay nhân viên cả hai tách nhau ra đi tới khu mà bản thân cần mua đồ. Chu Ninh Hy thì cần mua dụng cụ học tập nên rẽ trái, còn Lưu Hân Nghiên thì cần mua vài quyển sách, sách ở nhà đã bị cô đọc muốn nát cả quyển rồi nên đã rẽ phải, trước khi đi về khu nhà sách cô cũng nhờ Chu Ninh Hy mua giúp mình một phần sách giáo khoa với vài thứ lặt vặt.
Chu Ninh Hy cũng vui vẻ không ý kiến gì mà tiến vào phía khu dụng cụ học tập.
Phía bên phải khu trung tâm ở tầng 5 là thế giới điển hình cho bọn mọt sách, sách ở đây được xếp thành từng hàng ngay ngắn và được phân loại trong từng khu riêng biệt với nhiều thể loại sách đa dạng khác nhau.
Bản thân Lưu Hân Nghiên dạo gần đây đang ghiền đọc thể loại tiểu thuyết nên cô không do dự đi đến khu dành cho tiểu thuyết. Khi đang mò mẫn lựa vài quyển sách đọc thử nhưng rồi không vừa ý nên để lại trên giá sách rồi lại tiếp tục tìm kiếm quyển sách thích thú.
Chợt cô nhìn thấy trên giá sách có một quyển là "Người đàn ông câm lặng", đó là quyển sách đã ngưng xuất bản vào tháng trước, cô rất thích tác giả và cách hành văn của tác giả đó, nhưng ngặt nỗi giá sách đó lại quá cao, cô không với tay tới được.
Cô nhăn mặt ngước nhìn quyến sách đó rồi chợt nhìn quanh như xem xem có ai ở đó không rồi cô nở nụ cười bí hiểm.
"Bốn…năm…Hehe..xong rồi."
Nếu có ai đi ngang qua hay gay gắt hơn là nhân viên trung tâm đi qua thì chắc chắn sẽ bắt cô lên phường liền… bởi vì có ai tin được không, cô lại dám lấy sách của nhà sách chồng lên từng quyển để xếp thành bậc thang.
Không đùa được đâu, trước mặt cô là một chồng sách tầm 5cm tuy không nhiều nhưng toàn là sách quý. Sách là để người ta đọc mà cô thì lại dùng để làm bậc thang cô như thế này cũng đỉnh quá rồi.
Lưu Hân Nghiên sau khi sắp xếp xong xuôi cô tính leo lên để lấy quyển sách đó thì chợt có người nắm lấy tay cô lại, cùng giọng nói trầm ấm quen thuộc bên tai.
"Nếu cậu làm như vậy thì cậu sẽ đền cho người ta một khoản tiền lớn đấy. Với lại sách này là để đọc mà, ai lại dùm để làm giá sách như thế."
Lưu Hân Nghiên chưa kịp quay lại thì có một bóng lưng chắn mất cả người cô.
Lúc này một giọng nói khác vang lên kèm theo giọng điệu ngờ vực.
"Hai người đang làm gì vậy, sao lại để sách dưới đất thế kia."
…