Chương 7: Bóng hình quen thuộc

Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

Chương 7: Bóng hình quen thuộc

Chương 7: Bóng hình quen thuộc

"Ừm… Sách văn học… đây rồi."
Chu Ninh Hy giương mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm, mãi một lúc sau cô mới tìm thấy quyển sách bản thân cần, cô đưa tay để lấy thì bất ngờ chạm tay một ai đó.
Lập tức giật tay lại cô liền quay sang nhìn.
Đối diện cô là chàng trai đeo kính, ăn mặc gọn gàng, trông có vẻ thư sinh lắm. Nhưng điểm thu hút cô là đôi mắt màu nâu nhạt sau cặp kính đó, đôi mắt như mắt mèo vậy cô cứ nhìn không dứt ra được.
Người đối diện thấy cô cứ nhìn hoài cũng tỏ vẻ khó chịu liền lên tiếng.
"Mặt tôi có gì sao, nhìn mặt cô hơi biến thái đấy."
Khi nghe bản thân bị người khác nói là biến thái Chu Ninh Hy tức giận nói.
"Nè, tôi không phải biến thái nha. Tại anh cứ nhìn tôi nên tôi mới nhìn lại chứ."
"Nếu không phải cô nhìn tôi trước thì tôi cũng sẽ không nhìn lại đâu."
"Anh…"
Chu Ninh Hy không muốn đo co với người đó tiếp, cô với tay lấy quyển sách rồi quay người rời đi, trước khi đi cô cũng không quên đáp trả lại người đó.
"Tên bốn mắt khốn kiếp, đừng để tôi gặp mặt lại anh."
Nguỵ Hạc Hiên trơ mắt nhìn rồi cũng với tay lên kệ sách nhưng phát hiện quyển trên tay Chu Ninh Hy là quyển cuối cùng, Nguỵ Hạc Hiên quay người rời đi lối khác rồi buông hai chữ "Đồ điên".
Chu Ninh Hy sau khi đi xa khỏi người ban nãy cũng thở phào, nếu mà ở đó tiếp chắc cô sẽ cãi lộn với người ta mất.
Đang đi vòng vòng bên khu đồ dùng học tập thì chợt cô nhìn thấy có bóng người bước ra từ khu tiểu thuyết, nghĩ chắc là bạn mình cô tính giơ tay để gọi thì chợt nhận ra đó là một chàng trai.
Với biệt tai tia trai từ nhỏ cô liền nhớ ra đó là người đã đụng Lưu Hân Nghiên trước cửa trung tâm, cô càng chú ý hơn là bên cạnh là một người có vẻ hoạt bát, vui vẻ và bên cạnh nữa là người… người vừa đụng cô ban nãy.
Đúng là xui xẻo mà. Có cần trùng hợp vậy không chứ.
Nghĩ tới chuyện ban nãy thì cô lại tức mà nhìn nhan sắc ba người đó cũng thuộc tầm người nổi tiếng đấy chứ nên cô không định bụng chuyện ban nãy nữa mà lấy điện thoại ra chụp một bức.
Sau khi chụp được một bức dĩ nhiên là hơi khó khăn vì có lẽ tên đụng cô ban nãy phát giác ra cô từ xa nên cố ý kêu họ đi đường vòng báo hại cô chạy đi chụp muốn đứt hơi.
Chụp được một bức toàn trai đẹp cô như nhặt được báo vật cứ đứng mãi một chỗ nhìn nhắn bức hình đó.

Sau khi xếp xong sách rồi quay người đi tìm Chu Ninh Hy, Lưu Hân Nghiên tính hô lên để kêu bạn mình nhưng lại thấy cô ấy đang vừa xách giỏ đựng đồ vừa cầm điện thoại cười cười. Thấy khó hiểu cô liền chạy lại rồi hơi.
"Làm gì cười như điên thế, mày có bị ấm đầu không đấy?"
Chu Ninh Hy lúc này vẫn còn chăm chú nhìn điện thoại của mình nên không chú ý tới bước chân của Lưu Hân Nghiên, mãi khi Lưu Hân Nghiên lên tiếng cô mới quay sang nở nụ cười nham hiểm, hai mắt sáng rực như nhìn thấy vàng.
"Tao đâu có bị gì đâu, chỉ là…hehe… tao mới chụp được bộ ba cực phẩm nha, cực kì đẹp trai nha."
Hiểu rõ tính mê trai đầu thai không hết của bạn mình, cô chỉ hờ hững đáp.
"Ờ… vậy ngắm tiếp đi, tao đi lựa đồ tiếp đây. Mày có mua đủ đồ không đấy?"
Vừa nhìn giỏ đồ trên tay bạn mình để xem còn thiếu gì không cô vừa quay ngườ tìm kiếm đồ mình cần. Còn bản thân Chu Ninh Hy bỏ ngoài tay câu hỏi của bạn minh, Chu Ninh Hy chỉ hí hửng kéo tay bạn mình, bắt ép cô xem cho bằng được.
"Nè, mau xem đi, đẹp lắm đó mày mà không xem thì bỏ lỡ cả đời đó."
Lưu Hân Nghiên lúc này đang vừa bị bạn mình kéo tay vừa cố lựa đồ dùng học tập cho bản thân, vì mãi không chịu đựng được tính nhây của bản mình cô bất đắc dĩ quay sang để nhìn.
Đập vào mắt cô là hình ảnh ba người đang vừa cười vừa đi mua đồ, cô trợn tròn mắt nhìn vào người ở giữa đặc biệt là quyển sách mà cô yêu thích đang nằm trên tay tên đó, xác định được đó là tên vừa cỗm mất cuốn sách của bản thân cô cực kì giận, hai vai cô run lên liền chập lấy vai bạn mình.
"Người ở giữa mày thấy đi hướng nào không?"
Chu Ninh Hy tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn ấp úng trả lời rồi chỉ tay ra phía cửa ra vào.
"Tao không biết, chỉ là lúc nãy đã đi ra khỏi cửa hàng rồi."
Lưu Hân Nghiên lúc này hận chỉ không thể bắt kịp người đó rồi đập đầu người đó vào giá sách, cô giận run cả người, cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Tao mà gặp lại người đó tao thề sẽ đập quyển sách vào người tên đó."
"Sao thế, người đó làm gì mày hả?"
"Không có gì, chỉ là tên thèm đấm, khó ở thôi."
Nói xong cô quay người lựa đồ tiếp rồi cố quên đi vụ việc vừa rồi, nhưng Chu Ninh Hy nào dễ dàng bỏ qua như thế, thấy có gì đó mờ ám cô liền bám theo bắt ép bạn mình nói.
"Nè nói tao nghe đi, bộ hai người có gì mờ ám hả. Lúc trưa là ngoài cửa, bây giờ lại là ở nhà sách. Có lẽ nào…"
"Mày biết vì sao mày ế tới giờ không?"
Bị nhắc tới vết thương lòng của bản thân đồng thời là câu hỏi bao nhiêu năm nay, lúc nào đi dạo phố khi nhìn thấy các cặp đôi đi ngang qua cô, cô liền trách ông trời, trách số mệnh vì sao cô vẫn chưa người yêu. Khi nghe được câu hỏi đó cô liền quên đi việc mình cần hỏi rồi hỏi lại ngay.
"Sao, sao?"
"Thứ nhất, mày ế do năng lực, thứ hai… do mày nói nhiều quá đó."
"Hả… thôi mà, nói chuyện là lẽ sống của tao, tao không nói chuyện tao bứt rứt lắm."
"Kệ mày, đi lựa đồ lẹ đi kìa, tao mà về trễ bị nhốt bên ngoài là tao qua nhà mày phá banh phòng mày đó."
"Ê, đừng, để tao đi liền."
Sau khi đánh lạc hướng được bạn mình, cô cũng chú tâm lựa đồ rồi cũng quên bén đi mất vụ đó.