"Người đàn ông câm lặng"

Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

"Người đàn ông câm lặng"

"Người đàn ông câm lặng"

Mạc Thuần Hoa ngước nhìn mặt bạn mình đang dần đỏ ửng thì phì cười, cậu dám chắc bạn mình cảm nắng cô gái trước mặt rồi. Khi thấy bạn mình ngồi xuống mà mặt vẫn chưa hết đỏ, cậu huých tay vào người bạn mình rồi nhướn mày về phía Chu Ninh Hy.

Triệu Minh Viễn hiểu bạn mình đang nói gì chỉ vội dúi vào tay bạn mình một bịch bánh để chặn miệng bạn mình lại. Rồi cậu cũng với tay ném cho Lăng Kiệt một bịch, Lăng Kiệt nhận xong thì cảm ơn rồi quay lên làm bài.

Triệu Minh Viễn lúc này mới nhớ tới quyển sách mà Nguỵ Hạc Hiên nhờ cậu đưa cho Mạc Thuần Hoa, cậu đặt quyển sách trên bàn rồi nói.

"Nè, sách mà lão Hiên nhờ tao đưa cho mày nè. Mà tựa gì nghe ghê thế, Người đàn ông câm lặng?"

Cả Lưu Hân Nghiên và Mạc Thuần Hoa liền quay đầu về phía quyển sách rồi quay đầu nhìn nhau. Gân xanh trên trán Lưu Hân Nghiên bất giác nổi lên, cô liếc mắt lườm Mạc Thuần Hoa.

Mạc Thuần Hoa cảm nhận được ánh mắt của Lưu Hân Nghiên cậu lúc đó như nghĩ ra gì đó, cậu không vội cất quyển sách vào bàn mà trái lại cậu thích thú cười.

"À, là quyển sách hay lắm, tao đọc vài lần rồi."

Triệu Minh Viễn thắc mắc, cậu nhớ không lầm thì lần trước bạn mình mới mua liền không đọc mà đưa cho Nguỵ Hạc Hiên giữ, tới giờ mới đưa cho cậu mà. Cậu thắc mắc hỏi.

"Ủa, lần trước mày đưa cho lão Hiên giữ tới giờ mà. Mày đã đọc được đâu, có ấm đầu không đấy."

"Người ấm đầu mới là mày đó"

Mạc Thuần Hoa chửi bạn mình một câu rồi nhìn gương mặt đang đen lại của Lưu Hân Nghiên, cậu dám chắc cô lúc này muốn bẻ cổ cậu rồi. Cậu cười cười rồi cất quyển sách vào ngăn bàn.

Lưu Hân Nghiên khi nghe câu nói trắng trợn của Mạc Thuần Hoa rất muốn đập đầu cái người đang cười rạng rỡ kia xuống bàn.

Chu Ninh Hy cảm nhận được sát khí của người bên cạnh, cô liền bất giác quay sang, cô nhìn xuống mặt bàn của Mạc Thuần Hoa. Cô như hiểu được lý do vì sao mà Lưu Hân Nghiên hễ cứ gặp Mạc Thuần Hoa thì lại chắc chắn muốn giết người đó.

Nhận thấy tình hình đang dần nghiêm trọng cô liền nắm tay bạn mình, cố hết sức kéo bạn mình quay lên, Lưu Hân Nghiên đang tính tới công chuyện với Mạc Thuần Hoa thì chợt cảm thấy có ai kéo tay mình.

Lưu Hân Nghiên nhìn bạn mình đang cố kéo bản thân quay lên, lại nhìn Mạc Thuần Hoa đắc ý cười, cô cố nén cơn giận vào trong rồi quay người lên. Dù sao cũng sắp vô học, cô không muốn gây sự bây giờ.

"Quân tử trả thù mời năm chưa muộn, đợi đó."

Cô nói thầm rồi quay lên, vừa đúng lúc tiếng chuông vô học vang lên cô liền đem tâm trí quên chuyện khi nãy mà chú tâm vào việc học.

Triệu Minh Viễn không hiểu chuyện gì xảy ra, tính quay sang hỏi bạn mình. Mạc Thuần Hoa thấy thế thì liền chặn miệng bạn mình trước.

"Ăn lẹ đi, vào học rồi kìa."

Triệu Minh Viễn nghe vậy thì liền sống chết cố nhét hết đồ ăn vào miệng mình, may mà trước khi bước vào lớp cậu đã ăn xong, rồi cậu cũng bắt đầu buổi học.

oOo

Sau khi kết thúc buổi học, Chu Ninh Hy tính rủ Lưu Hân Nghiên cùng đi ăn cơm, cô sắp ngất xỉu vì đói rồi. Chưa đợi Chu Ninh Hy lên tiếng thì Lưu Hân Nghiên đứng dậy rồi quay người nói với Mạc Thuần Hoa.

"Tôi có chuyện cần gặp riêng cậu, ngay bây giờ!"

Nghe Lưu Hân Nghiên cố ý nhấn mạnh ba chữ "ngay bây giờ" cậu liền biết cô gặp riêng cậu vì chuyện gì. Cậu cũng không ngần ngại mà gật đầu rồi cả hai đi ra khỏi lớp.

Trong lớp chỉ còn Triệu Minh Viễn và Chu Ninh Hy đang đứng nhìn nhau, không khí xung quanh có phần ngại ngùng. Cả hai kẻ đứng người ngồi rồi như hiểu được ý của nhau, đều xách cặp đi theo hai người kia.

Lăng Kiệt từ xa thấy thế thì đứng im nhìn hai cặp đôi đang rời khỏi lớp, cậu lúc này nhìn xung quanh thấy mọi người tản ra về hết. Cậu cũng xách cặp một mình đi về, trên đường đi thì cậu nhìn thấy Nguỵ Hạc Hiên vừa hay bước ra cửa lớp.

Cậu thấy thế thì cũng giơ tay ra chào, Nguỵ Hạc Hiên thấy Lăng Kiệt từ xa thì cũng chào lại rồi cả hai sóng bước đi về chung. Nguỵ Hạc Hiên không nhìn thấy hai người kia đâu liền cất tiếng hỏi.

"Hai người kia đâu rồi?"

"Đi chơi với gái rồi."

Lăng Kiệt hờ hững đáp lại, còn Nguỵ Hạc Hiên thì lại chọc ghẹo cậu.

"Vậy sao mày không đi chơi chung luôn."

Lăng Kiệt khi nghe vậy liền dừng bước, Nguỵ Hạc Hiên nghĩ do trò đùa của bản thân hơi quá đà liền tính quay sang xin lỗi thì nhận được nụ cười bí hiểm của Lăng Kiệt.

"Tao chỉ muốn đi chơi với người tao thích thôi."

Nguỵ Hạc Hiên đi bên cạnh nghe vậy liền đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Lăng Kiệt.

"Ai nguyện đi chung với mày cũng hay thật đó?"

"Ừm... tại người tao thích khó mời đi lắm."

"Bộ bận lắm hả?"

"Cũng không hẳn chỉ là sợ người đó né tao thôi."

"Haha, ai dám né người đẹp trai như mày thế."

"Mày đó."

"Sao lại là tao, không phải vẫn đi chung với mày sao?"

Nguỵ Hạc Hiên vẫn chưa kịp hiểu câu nói của Lăng Kiệt thì đã bị người bên cạnh nắm tay kéo một mạch ra cổng trường rồi.

".... Chỉ sợ mày không chấp nhận thôi."