Giản Quỳnh Diệp
"Hạc Hiên, là cậu phải không?"
Nguỵ Hạc Hiên đang tính quay người vào lớp thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cậu đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì nhìn thấy một cô gái với gương mặt nhỏ nhắn, hấp dẫn, với tóc dài ngang lưng, cô ấy đi đến đâu ai cũng đều nhìn theo.
Cậu nhăn mày, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét nhưng cũng đáp lại cho có lệ.
"Lâu rồi không gặp Quỳnh Diệp, cậu cũng học ở đây sao?"
Giản Quỳnh Diệp nhận thức được câu nói không có ý chào hỏi làm quen của Nguỵ Hạc Hiên cũng cười cười rồi bước tới tỏ ra như gặp lại bạn cũ.
"Không ngờ cậu cũng học ở đây, dạo này cậu sao rồi, vẫn khoẻ chứ."
"Vẫn khoẻ, cảm ơn đã hỏi thăm."
Nguỵ Hạc Hiên lạnh nhạt đáp trả, cậu thể hiện rõ sự không hứng thú để nói chuyện với Giản Quỳnh Diệp. Còn Giản Quỳnh Diệp thì bỏ qua sự lạnh nhạt đó vẫn cố làm quen, lúc này cô tỏ ra hơi ngại ngùng, e thẹn.
"Ừm… Thuần Hoa vẫn khoẻ chứ?"
Khi nhắc tới Mạc Thuần Hoa cậu lập tức nhăn mày rồi hờ hững đáp.
"Cậu tự đi hỏi thì không phải sẽ biết sao."
Nói rồi cậu liền xoay người bước vào không đợi Giản Quỳnh Diệp hỏi thêm câu nào. Giản Quỳnh Diệp thấy thế tính níu giữ tay áo Nguỵ Hạc Hiên nhưng không được, cô ngại ngùng thu tay về rồi quay người về lớp.
Chu Ninh Hy bực bội quay về lớp, nếu không phải Triệu Minh Viễn cản mình thì cô đã đứng sống chết với tên Nguỵ Hạc Hiên rồi.
Bực bội đặt đồ ăn trên tay xuống cô với tay lấy một bịch bánh ngọt để ăn cho hả giận, Lưu Hân Nghiên đang đọc sách thì nhìn thấy bạn mình quay về với tâm trạng bực dọc, cô quay sang hỏi.
"Sao thế, ai gây sự với mày hả?"
Khi bị nhắc về vấn đề khi nãy, sự bực bội trong lòng cô càng tăng thêm. Cô hừ mạnh rồi trả lời.
"Một tên khó ưa, đồ kính cận thiểu năng."
"Chửi gì ghê vậy, bộ người đó lấy đồ của mày hả."
Lưu Hân Nghiên thấy bạn mình lâu rồi mới tức giận như vậy nên hơi hoang mang nhưng khi nhìn Chu Ninh Hy ăn bánh cô liền chìa tay ra xin một bịch. Chu Ninh Hy thấy thế thì cũng thuận tay đưa cho bạn mình rồi kể chuyện khi nãy.
Lưu Hân Nghiên nhận lấy bánh từ bạn mình cũng vui vẻ xé ra rồi vừa ăn vừa nghe bạn mình kể. Sau khi nghe câu chuyện của bạn mình, Lưu Hân Nghiên không an ủi bạn mình ngược lại còn cười một cách hả hê.
"Cuối cùng cũng có người khắc mày rồi."
Chu Ninh Hy thấy bạn mình cười tươi như thế thì lại tức giận.
"Nè, sao mày lại cười chứ, mày phải cùng tao chửi tên đó chứ."
"Chuyện của mày không phải của tao, tao chỉ biết có người dám làm mày cứng họng là được rồi."
"Mày phải bạn tao không đấy?"
"Bạn thân ai nấy lo nha."
Lưu Hân Nghiên sau khi ăn xong bịch bánh khi nãy nên với tay lấy thêm một bịch để ăn nữa nhưng Chu Ninh Hy vẫn giận chuyện khi nãy liền ôm hết tất cả vào người mình.
"Không cho mày ăn nữa."
Lưu Hân Nghiên biết bạn mình giận dỗi tính mở miệng an ủi nhưng chợt khựng lại, cô chợt nhớ bạn mình trước giờ đâu có mua nhiều đồ ăn vặt vậy đâu với lại bạn mình đang giảm cân mà. Cô thắc mắc hỏi.
"Chẳng phải mày đang giảm cân hả, sao mua nhiều đồ ăn thế."
Chu Ninh Hy nghe thế thì trợn tròn mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, lúc này mồ hôi đổ đầy trên người cô, cô quay sang với ánh mắt cầu cứu. Do bực dọc chuyện khi nãy mà cô quên mất đống đồ này không phải của mình.
"Chết tao rồi mày ơi, đống này không phải của tao."
Lưu Hân Nghiên nghe thế thì cũng đứng hình vài giây rồi nhanh tay chuyển vỏ bánh khi nãy vào tay Chu Ninh Hy rồi quay người không biết gì hết.
Chu Ninh Hy thấy hành động trắng trợn của bạn mình liền bám lấy tay bạn mình cầu cứu. Lưu Hân Nghiên không biết làm sao, cô liền mở miệng hỏi thăm xem đống đồ ăn là của ai.
Chu Ninh Hy chưa kịp nói ra thì Triệu Minh Viễn từ ngoài bước vào lớp với gương mặt vui vẻ, cậu đang vui vẻ vì sắp được ăn đống đồ khi nãy mới mua. Nhìn thấy Chu Ninh Hy đang để đống đồ của cậu trên bàn cậu liền đi lại chỗ đó.
"Cảm ơn cậu đã đem đồ về dùm tôi nha Ninh Hy."
Chu Ninh Hy giật mình, cô không nghĩ là Triệu Minh Viễn về sớm như thế, cô lúc này bất giác sống chết ôm lấy đống đồ ăn đó. Triệu Minh Viễn thấy hành động lạ của cô liền thắc mắc hỏi.
"Cậu sao thế?"
Chu Ninh Hy nghĩ bản thân sắp bị người ta chửi rồi, cậu liền quay sang nhìn Lưu Hân Nghiên với ánh mắt ngấn lệ. Lưu Hân Nghiên nhìn bạn mình cầu cứu liền quay sang nói với Triệu Minh Viễn.
"Nó ăn hết đồ ăn của cậu rồi nên không muốn đưa đồ lại cho cậu đó."
Triệu Minh Viễn khi nghe như thế thì nhìn đống đồ trên bàn có lẫn vỏ bánh, Chu Ninh Hy nhìn ra được ánh mắt xăm soi của người bên cạnh. Cô liền đứng dậy nhận lỗi trước.
"Xin lỗi cậu, tôi lỡ…"
Triệu Minh Viễn nhìn thấy được sự áy náy trong mắt Chu Ninh Hy, cậu không hiểu sao khi nhìn ánh mắt đó như có một cái gì đó ấm áp chảy trong người cậu, bất giác mặt dần chuyển đỏ. Cậu ấp úng nói.
"À… ừm, không sao đâu. Dù sao cũng nhiều đồ ăn mà, không sao đâu."
Chu Ninh Hy thấy Triệu Minh Viễn bỏ qua lỗi lầm của mình liền vui mừng cầm tay cậu nói.
"Thiệt hả, cảm ơn cậu nha. Lần sau tôi hứa đền bù cho cậu."
Nói rồi cô trả lại đống đồ ăn cho Triệu Minh Viễn rồi ái ngại ngồi xuống, cô lúc này không biết dấu mặt đi đâu cả. Còn Lưu Hân Nghiên nhìn mặt bạn mình hết xanh lại đỏ, cô cười cười rồi cũng chú tâm đọc sách tiếp.