Chương 13: Cậu cố ý đúng không?

Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

Chương 13: Cậu cố ý đúng không?

Chương 13: Cậu cố ý đúng không?

"Cậu cố ý làm vậy đúng không?"

Sau khi hẹn được người kia, đi một hồi tới cuối hành lang của lầu ba, Lưu Hân Nghiên không vòng vo liền hỏi Mạc Thuần Hoa về vụ việc khi nãy, Mạc Thuần Hoa chỉ cười cười, không đáp.

Lưu Hân Nghiên nhìn thấy thái độ như vậy liền nhăn mày, cô bước tới nắm lấy vạt áo của Mạc Thuần Hoa kéo cả người xuống đối diện với mình. Mạc Thuần Hoa ngạc nhiên khi Lưu Hân Nghiên làm như vậy, biết không thể chọc được nữa nên đành trả lời.

"Đúng vậy đấy thì sao."

Mặt Lưu Hân Nghiên bắt đầu đen lại, cô từ lâu đã muốn đấm tên này một cái rồi, dù sao bây giờ học sinh cũng về hết, cũng không ai gần đây. Cô nắm chắc thời cơ đã tới liền giơ nắm đấm lên rồi lao thẳng về phía Mạc Thuần Hoa.

Mạc Thuần Hoa vội né sang một bên rồi nhanh chóng chụp tay Lưu Hân Nghiên lại, Lưu Hân Nghiên không dừng tay liền giơ chân lên đạp một phát về phía bụng. Mạc Thuần Hoa ngạc nhiên nhìn thân thể nhỏ bé của cô gái trước mặt nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn.

Cậu biết không đùa giỡn được rồi liền cầm tay Lưu Hân Nghiên xoay một vòng, bẻ ngược tay cô về phía sau lưng, Lưu Hân Nghiên chưa kịp phản đòn lại, cô tính dùng tay còn lại thục một đòn vào mặt của người kia nhưng đã trễ, người kia như đọc được ý nghĩ của cô liền nhanh tay khoá luôn tay còn lại rồi ép cả người cô về phía lan can.

Tư thế hiện tại của hai người có chút… ám muội. Mạc Thuần Hoa nắm chắc phần thắng liền không vội vã thả ra, ngược lại còn ép sát người về phía trước, thả từng hơi nóng vào phía vành tai của ai kia, thích thú nhìn tai người kia dần ửng đỏ.

"Không ngờ thân thủ của cậu lại tốt như thế, chỉ là… còn hơi chậm tay."

Lưu Hân Nghiên vẫn còn tức giận muốn động thủ nhưng tình hình hiện tại cô không cách nào dứt ra được, lực tay của người kia khá lớn khiến cổ tay cô đau buốt, cô im lặng không trả lời lại.

Không thấy người phía trước trả lời, Mạc Thuần Hoa cũng không muốn làm khó ai kia nữa nên liền buông tay. Lưu Hân Nghiên sau khi vùng vẫy ra được liền cảm nhận rõ hơn sự đau đớn nơi cổ tay, cô liền xoa xoa cổ tay.

Mạc Thuần Hoa cúi người nhặt cặp sách lên rồi lấy qua quyển "Người đàn ông câm lặng" đưa cho Lưu Hân Nghiên.

Quay người sang thì cậu nhìn thấy Lưu Hân Nghiên đang xoa cổ tay của mình, cậu lúc này mới sực nhớ người trước mặt là một cô gái, khác hẳn với những tên cậu gặp ngoài kia. Nếu lúc nãy cậu dùng lực mạnh hơn thì chắc cổ tay của cô đã gãy rồi, cậu áy náy hỏi thăm.

"Có… đau không?"

"Không chết được."

Lưu Hân Nghiên lạnh nhạt đáp, nghe như thế thì cậu càng khẳng định là không xin lỗi cô gái này một cách dễ dàng được rồi.

"Ừm… sách này cho cậu mượn này, ngày mai tôi sẽ mua gì đó đền bù lại cho cậu, dù sao cũng là do tôi hơi quá tay."

Không biết phỉa do ánh nắng chiều tà chiếu trên người Lưu Hân Nghiên hay không, hay do thân thể vốn ốm yếu mà nơi cổ tay mảnh khảnh đó lại ửng đỏ lên, thậm chí có vài chỗ đã bầm tím lại.

Lưu Hân Nghiên nghe vậy thì cười nhạt.

"Nếu cậu cho tôi quyển sách này thì không cần đền bù. Dù sao tôi không có thói quen nhận gì đó từ người lạ."

Nhìn cô gái trước mặt dù tay bị thương nhưng khẩu khí vẫn lớn như thế khiến cậu bật cười. Dù sao cũng chỉ là một quyển sách, cậu cũng gật đầu rồi đưa nó cho cô.

Lưu Hân Nghiên nhận được cái gật đầu của người kia liền quên cái đau ở cổ tay mà vui vẻ nhận sách. Xong rồi cô xoay người về nhà, cô chào tạm biệt Mạc Thuần Hoa rồi rời đi.

"Nè, sao bạn của cậu ra tay mạnh dữ vậy, làm đau con gái nhà người ta rồi kìa, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc."

Triệu Minh Viễn đang núp sau bức tường gần đó nghe vậy liền phản bác lại.

"Bạn của cậu cũng đâu phải dạng vừa đâu a, chưa gì liền động thủ, Thuần Hoa làm vậy là nhẹ rồi."

Chu Ninh Hy nghe vậy liền đứng bật dậy mà nói lại.

"Nhẹ? Cậu thấy tay của Hân Nghiên nhà tôi đỏ ửng lên không."

Hai người đang hăng hái bao che cho bạn mình mà không biết hai nhân vật được nhắn đến đang tiến lại gần. Lưu Hân Nghiên và Mạc Thuần Hoa im lặng nhìn hai con người nơi góc khuất đang cãi lộn cực kì hăng hái.

Lưu Hân Nghiên thở dài rồi túm lấy gáy bạn mình kéo ra xa, Chu Ninh Hy lúc này mới phát giác mình bị lộ liền đổ mọi tội lỗi lên người Triệu Minh Viễn.

"Tại cậu hết đó, nói cho to chi để giờ bị phát hiện kìa."

"Cậu cũng có phần chứ bộ, với lại giọng cậu tao hơn cả tôi đấy chứ."

Triệu Minh Viễn nghe vậy cũng phản bác lại, hai người như thế lại tiếp tục cãi nhau dữ dội hơn.

Cả Lưu Hân Nghiên, Mạc Thuần Hoa không biết làm gì chỉ thở dài rồi tách hai người đó ra, đi về hai phía ngược lại rồi về thẳng nhà.

Trên đường đi, Chu Ninh Hy lo lắng nhìn tay bạn mình đang sưng vù lên liền trách móc Mạc Thuần Hoa.

"Tên đó thiệt là, sao lại mạnh tay như vậy chứ. Nhìn xem tay mày sưng tấy lên rồi nè."

Lưu Hân Nghiên biết bạn mình đang giận liền cố an ủi bạn cô, khiến cô ấy hạ hoả.

"Không sao đâu, dù sao tên đó cũng tặng sách cho tao rồi."

"Sách quan trọng hơn cả mạng sống của mày hả. Mày đúng thiệt là…"

Lưu Hân Nghiên cười cười rồi cũng không nói gì nhiều chỉ im lặng dắt tay bạn mình về nhà. Chợt Chu Ninh Hy nói một câu khiến cô xanh mặt.

"Mà… bà mày… có để ý cái này không?"

Lưu Hân Nghiên như chết lặng, cô quên mất ở nhà vẫn còn đang có một người bà "hiền hậu", yêu thương cô hết lòng. Cô liền không nhiều lời mà sống chết qua nhà Chu Ninh Hy cho bằng được.