Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

Chương 5: Thích thú

Chương 5: Thích thú

Lúc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chợt Lưu Hân Nghiên nghe thấy tiếng của nhân viên, chưa kịp bịa ra lí do thì người trước mặt cô đột nhiên nói.
"À, là do chúng thôi tính lấy quyển sách ở bên trong nên mới để sách xuống đất, quyển sách được để khá sâu nên chúng tôi mới phải làm như thế, sau khi làm xong sẽ đem trả về chỗ cũ liền."
Giọng nói quen thuộc bên tai, Lưu Hân Nghiên liền ngước mắt lên nhìn, nhưng vì cô đang đứng sau lưng người khác và vì chiều cao hơi chênh lệch nên không nhìn rõ người đó, nhưng cô chắc rằng đó là chàng trai lúc trưa đã đụng cô ở ngoài cửa.
Mạc Thuần Hoa lúc này còn đang bận giải thích lí do với nhân viên nên không chú ý đến ánh mắt của Lưu Hân Nghiên.
Nhân viên trung tâm sau khi quan sát một lược thì cũng gật đầu và cho qua, trước khi đi cũng không quên nói một câu.
"Hai người nhớ để sách lại chỗ cũ là được."
"Vâng ạ, tụi em sẽ để lại chỗ cũ liền ạ."
Khi nhìn thấy người nhân viên đi xa thì Mạc Thuần Hoa mới quay người lại, giật mình vì nhìn thấy ánh mắt của Lưu Hân Nghiên. Cậu cười nhẹ rồi nói với cô.
"Bộ mặt tôi có gì hả?"
Lưu Hân Nghiên sực tỉnh và nhận thức được hành động của mình liền xin lỗi.
"À, xin lỗi tại vì tôi tính nói hộ với cậu, dù sao cũng là lỗi của tôi."
Mạc Thuần Hoa lúc này mới để ý, người trước mặt cậu thấp hơn cậu một cái đầu nên cậu liền bước tới, cúi đầu xuống thấp rồi hạ thấp giọng.
"Lần đầu tiên tôi thấy có người dùng sách để làm bậc đứng đấy."
Khi nghe giọng Mạc Thuần Hoa nói, Lưu Hân Nghiên chợt mở to mắt rồi bất giác phát ra câu nói.
"Giọng cậu hay quá."
Mạc Thuần Hoa nghe như thế thì bật cười, cậu không nghĩ Lưu Hân Nghiên lại nói như thế, nhưng cậu cũng không gì lạ, chính Triệu Minh Viễn cũng nói giọng cậu rất hay đặc biệt là khi hạ thấp giọng, chính hắn cũng muốn bị bẻ cong bởi giọng nói của cậu.
"Cảm ơn vì lời khen của cậu. Tôi nghĩ cậu nên để sách lại chổ cũ nếu không nhân viên lại đi tới rồi tôi lại biện lí do với người ta nữa đấy."
Lưu Hân Nghiên ngạc nhiên rồi sực nhớ tới câu nói vừa rồi "dùng sách làm bậc đứng", cô nhìn thẳng vào mặt Mạc Thuần Hoa.
"Cậu nhìn thấy hết?"
Mạc Thuần Hoa lúc này không hiểu sao lại nổi hứng chọc ghẹo cô.
"Đúng vậy, tôi có nên lấy cái này để đe doạ cậu không?"
Lưu Hân Nghiên nhướn mày tỏ vẻ không sợ với lời đe doạ của người trước mặt.
"Tôi nghĩ tôi có nên giết người diệt khẩu không nhờ."
"Haha… Tôi muốn xem cậu…"
"Mày đây rồi Mạc Thuần Hoa, lão Hiên tới rồi kìa, đi mua đồ thôi."
Lời nói chưa nói hết chợt một giọng nói chen ngang, lúc này Triệu Minh Viễn ló đầu vào, cứ nghĩ là chỉ có mình Mạc Thuần Hoa nên không ngần ngại lớn tiếng, rồi chợt cậu như nhìn thấy phía sau người Mạc Thuần Hoa còn có người khác, cậu nhận ra người đó liền vui vẻ trò chuyện.
"Ủa, cậu là cô gái hồi trưa nè đúng không, hai người làm gì ở đây thế, rồi mắc gì mày cúi người xuống thế, tính làm gì con gái người ta đúng không."
Mạc Thuần Hoa lúc này như bất lực với bạn của mình liền thở dài đứng dậy rồi quay sang nói với Triệu Minh Viễn.
"Mày không im lặng được nửa tiếng hả? Đi đâu cũng ồn ào cả, tao không muốn nhận mày làm người quen đâu."
"Rồi rồi, tao xin lỗi được chưa."
"Có cần tao bắt mày bao tao một bữa nữa không?"
"À, tao chợt nhớ là có đồ cần mua, tao đi mua đồ với lão Hiên trước đây."
Triệu Minh Viễn nói xong liền né đi để lại không gian cho Mạc Thuần Hoa và Lưu Hân Nghiên. Mạc Thuần Hoa sau khi đuổi được kẻ phiền phức đi liền quay lại để hỏi Lưu Hân Nghiên.
"Vậy…cậu xếp chồng sách này làm gì?"
Lưu Hân Nghiên đứng quan sát cuộc trò chuyện của người tên Mạc Thuần Hoa với bạn của cậu, cô vẫn một lần nữa khẳng định "Giọng của cậu ta hay thật đó, nhưng cái nết hơi kì đó", để rồi khi nghe người khác hỏi cô cũng không ngần ngại đáp lại.
"Tôi muốn lấy một quyển sách, nhưng nó ở trên cao quá nên tôi mới phải xế chúng như thế."
Mạc Thuần Hoa nhìn theo hướng tay của Lưu Hân Nghiên liền vướn tay lấy.
"Là cuốn này sao?"
"Đúng vậy. Cảm ơn.."
Cô tính đưa tay lấy sẵn cảm ơn nhưng chợt Mạc Thuần Hoa thu tay lại rồi nở nụ cười bí hiểm.
"Tôi không nhớ phải đưa cho cậu nhờ."
Lưu Hân Nghiên lúc này nhăn mặt.
"Cậu…có ý gì?"
"Tôi là người lấy nó trước nên quyển sách này là của tôi."
Lưu Hân Nghiên lúc này im lặng chỉ đứng nhìn. Cô như đoán chắc vài phần rằng người trước mặt đang khiêu khích mình. Cô bực dọc nói.
"Vậy là cậu muốn lấy nó."
"Phải."
"Nhưng tôi là người thấy nó trước."
"Nhưng tôi là người lấy."
Lưu Hân Nghiên tính cãi lại tiếp thì tiếng nhân viên lại vang lên.
"Hai người chưa đặt sách lên lại sao, để sách dưới đất dơ thì hai người đền tiền đó."
Mạc Thuần Hoa thấy có người đi tới thì liền đi ra khỏi khu tiểu thuyết, nhân viên thấy thế thì cản lại.
"Này, cậu chưa đặt sách…"
"Cô ấy là người lấy xuống nên cô ấy sẽ để lại chỗ cũ ấy mà, phải không?"
Vừa nói cậu vừa đưa mắt sang Lưu Hân Nghiên ý như cô là người đã để những quyển sách xuống. Và đúng như thế… chính cô là người làm như thế, không thể chối cãi lại chỉ có thể nhìn quyển sách mình thích trong tay người mình không quen biết, với lại dù sao người ta cũng vừa mới giúp cô lúc nãy.
"Ừm, tôi sẽ đặt lại sách lên giá, làm phiền anh rồi."
Rồi cô đưa mắt nhìn Mạc Thuần Hoa đung đưa quyển sách đi xa dần, cô lúc này ước trong tay cầm quyển từ điển 10 000 từ để có thể ném vào đầu tên đó, nhưng đứng trước ánh mắt của nhân viên trung tâm cô cũng chỉ có thể thu xếp sách rồi đi qua khu đọc sách khác.

Phía bên Mạc Thuần Hoa khi ra tới sẵn vừa hay gặp mặt Triệu Minh Viễn và Nguỵ Hạc Hiên, cậu lúc này còn đang vui vẻ cầm quyển sách trong tay. Cả Triệu Minh Viễn, Nguỵ Hạc Hiên đều thắc mắc.
"Sau mày cười bí hiểm thế, mới làm điều gì xấu xa đúng không?"
"Quyển sách này…chẳng phải năm trước mày vừa đọc rồi sao, sao giờ lại mua lại thế."
Cậu vừa cười vừa quay sang nhìn.
"Tiện tay thôi, chợt có hứng đọc lại."
Triệu Minh Viễn và Nguỵ Hạc Hiên nhìn nhau rồi cũng nhún vai bỏ qua. Rồi cả 3 đều đi mua đồ để chuẩn bị cho năm học mới.