Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

Chương 6: Nhập học

Chương 6: Nhập học

Reng…reng…
"Tiểu Nghiên, dậy đi cháu, sắp trễ giờ rồi kìa."
Một giọng nói trầm ấm kèm theo chút khàn khàn vang lên, Lưu Hân Nghiên trên giường ngọ ngậy ậm ừ đáp lại, cô vẫn chưa muốn dậy, cô với tay lấy điện thoại, trên đó hiện 6 giờ, cô nghiêng người cố lấy chăn chùm kín đầu để không bị âm thanh bên ngoài làm phiền.
Cạnh…
"Cháu còn chưa dậy nữa hả, tính để bà già này hất văng cháu đập đầu vô tường mới chịu dậy đúng không?"
Loáng thoáng nghe "đập đầu vô tường" chưa đợi tới giây thứ 3, Lưu Hân Nghiên liền bật dậy, cô cố lấy lại sự tỉnh táo để quay sang đáp lời người trước mặt.
"Cháu dậy rồi, bà đừng hở chút là văng cháu vào tường được không ạ. Mỗi lần bà làm thế báo hại cháu nhức đầu cả ngày đấy."
Người trước mặt Lưu Hân Nghiên là bà của cô, bà Du, bà ngán ngẩm nhìn đứa cháu của mình chỉ biết lắc đầu rồi nói.
"Nếu không làm như thế chắc cháu ngủ tới chiều mất. Dậy ngay đi, hôm nay ngày đầu cháu nhập học đấy."
Khi nghe bà mình nói hôm nay là ngày nhập học cô cầm điện thoại lên xem, đã được một tuần rồi, cô lại muốn nằm xuống vì cô chưa muốn đi học, cô chưa tận hưởng xong kì nghỉ hè mà.
"Bà không hiểu bản thân cháu mình thông minh như thế nhưng lại chỉ muốn ăn no rồi nằm, người khác thì dựa vào sự thông minh của mình để làm việc, tìm kiếm thành tựu để đời cho bản thân"
Bà Du nói xong rồi quay người rời đi, bà không còn lạ gì đứa cháu của mình, trước khi xuống dưới nhà dưới bà không quên thúc giục Lưu Hân Nghiên.
"Bà cho cháu 15 phút đấy, lo mà sửa soạn rồi xuống ăn sáng đi."
"Dạ, cháu xuống liền."
Lưu Hân Nghiên lười biếng đáp lại, rồi cô bước xuống giường đi về phía nhà vệ sinh để sửa soạn đi học.
Sau khi thay đồ xong, nhìn ngắm mình trong gương, cô có ấn tượng khá tốt về trường SC, trường tuy không lớn nhưng chất lượng giảng dạy thì được mọi người đánh giá cao, với lại đồng phục là áo trắng có viền trùng với màu váy là màu xanh đậm, nhìn đơn giản nhưng cô rất thích.
Lưu Hân Nghiên từ từ bước xuống nhà, mới tới cửa nhà bếp thì cô thấy bà đang ngồi ăn trong đó, cô vui vẻ tới chào bà của mình. Bà cô thấy thế thì kêu cô tới ăn sáng đi rồi đi học, khi nhìn thấy cô ngồi đối diện mình thì bà nhăn mặt.
"Cháu lại bỏ bữa nữa hả, sao trông ốm thế."
Lưu Hân Nghiên như chột dạ liền nói sang vấn đề khác.
"Đâu có đâu ạ, cháu vẫn bình thường mà, bà mau ăn nhanh đi đồ ăn sắp nguội rồi."
Cô hiểu rõ bản thân mình như thế nào, từ bé cô đã kém ăn nên khi còn nhỏ thì nhìn rất yếu kém, bà cô vì để cô trông có xương có thịt thì đã cố nuôi dưỡng cô với đầy đủ món ăn, dần dần khi lớn cô trông ổn áp hơn nhưng mỗi khi có kì nghỉ lễ thì cô lại tiếp tục bỏ bữa, đã nhiều lần bà cô trách móc nhưng cô vẫn không bỏ được tật đó.
Đối diện với ánh mắt xăm soi của bà cô chỉ cố ăn nhanh rồi vọt đi ngay, cô dám chắc ngồi ở đó thêm giây nào nữa chắc bà sẽ bắt cô đứng lên cân để đo cân nặng rồi phát hiện cô bỏ bữa mất.

Trên đường đi cô ngó nhìn xung quanh, khí trời đã sắp vào thu nên hôm nay khá mát mẻ, ánh nắng khá dịu nhẹ không còn cái oi bức như hôm trước. Đây là khoảng thời gian cô thích nhất, nhưng đây cũng là khoảng thời gian buồn của cô, là ngày mà mẹ cô mất.
Đang trên đường đi thì chợt có ai đó chạy ào lại rồi ôm chầm lấy cô, may mà cô có lùi lại vài bước để giữ thăng bằng không chắc cô và người đó đã ngã nhào xuống đường rồi đối diện với ánh mắt của người đi đường mất.
Chu Ninh Hy đang vừa đi vừa ngáp vì hôm nay dậy sớm nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Lưu Hân Nghiên, cô bạn của mình thì cô liền lấy lại tinh thần chạy ào tới. Nhưng do chạy quá trớn nên cô với Lưu Hân Nghiên mém ngã ầm xuống đường.
Lưu Hân Nghiên bực bội quay sang chửi Chu Ninh Hy.
"Mày bị điên hả, mới sáng sớm đã xô người ta rồi."
"Tao xin lỗi mà, tại tao vui khi gặp mày. Mới sáng sớm tao đã buồn ngủ rồi nên thấy mày tao liền chạy lại chào chứ."
"Kiểu chào lạ quá ha, nhìn mà muốn đập mày một trận luôn đó."
"Xin lỗi mà. Mà mày ơi, không biết còn gặp lại bạn đẹp trai hôm bữa không nhờ?"
Nghe Chu Ninh Hy nói tới "bạn đẹp trai" hôm trước, cô như muốn nổi gân xanh ấy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cay. Cô chỉ quay sang nói một câu rồi cất bước đi thiệt lẹ.
"Cái miệng của mày… tao nói rồi tao mà gặp lại người đó thì tao sẽ bẻ gãy cổ người đó liền."