Chương 9: Trùng hợp hay xui xẻo?
Mở cửa lớp học bước vào, Lưu Hân Nghiên và Chu Ninh Hy nhìn quanh lớp học, đa số là những gương mặt lạ lẫm, có vài người bạn hai người đã quen hồi trước.
Đi loanh quanh lớp học một hồi cả hai ngồi vào bàn học gần cuối lớp bên khung cửa sổ. Ánh nắng buổi sáng rẩt ấm nên Lưu Hân Nghiên muốn ngồi ở đấy, Chu Ninh Hy thì không ý kiến gì được ngồi cùng với bạn mình thì cô đã mãn nguyện rồi.
Mãi một lúc lâu tiếng chuông vào học vang lên, một thân ảnh cao lớn bước vào, cả lớp A7 nhìn theo người đó, thấy trên tay là cuốn sổ chủ nhiệm nên cả lớp bắt đầu vào chỗ.
Hạ Yên đặt cuốn sổ xuống bàn giáo viên rồi nhìn quanh lớp học, trước khi cô cất tiếng để làm quen thì cửa lớp lại mở ra lần nữa. Cả lớp đồng loạt nhìn theo, Mạc Thuần Hoa, Triệu Minh Viễn cùng Lăng Kiệt lúc này mới bước vào.
Cả ba đồng loạt cúi chào khi thấy giáo viên trên bục, Hạ Yên hơi nhăn mày nhưng cũng gật đầu đồng ý cho cả ba bước vào. Mạc Thuần Hoa nhìn quanh lớp học rồi như nhìn thấy hình bóng quen thuộc cậu cười khẽ rồi lôi Triệu Minh Viễn đi cùng.
Triệu Minh Viễn ú ớ chưa hiểu gì xảy ra nhưng cũng bất giác đi theo, Lăng Kiệt thì chọn chỗ ngồi gần bảng vì cậu bị cận nên tách ra với hai người kia.
Lưu Hân Nghiên đang quay đầu ra cửa sổ nhìn bầu trời nên không chú ý tới bước chân của Mạc Thuần Hoa tới gần, mãi khi Chu Ninh Hy đụng vào tay cô thì cô mới quay sang, nhìn theo hướng tay chỉ của bạn mình cô lúc ấy chỉ muốn đào hố trốn đi rồi.
"Có cần xui vậy không, sao lại nghiệt ngã như thế chứ."
Cô thầm oán trách rồi cúi gầm mặt xuống, cô không muốn nhìn mặt Mạc Thuần Hoa bởi cô biết chỉ cần chạm mặt hắn thì cô sẽ nổi nóng liền mất.
Mạc Thuần Hoa khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lưu Hân Nghiên thì không hiểu sao lại nổi hứng chọc ghẹo cô thêm lần nữa, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp.
Lưu Hân Nghiên lúc này đang xem xét sáng nay bản thân đã bước chân gì ra đường trước mà sao hôm nay lại xui như thế. Nhưng có cái còn xui hơn, không biết có phải ông trời trêu đùa cô không, trùng hợp là phía sau cô lại là bàn trống.
Cô lúc này không biết chạy đâu cho thoát, không lẽ cô phải ngồi học với người đã chọc điên cả năm học này hả. Sau khi nhìn Mạc Thuần Hoa và bạn của hắn ngồi xuống thì cô liền quay sang nói với Chu Ninh Hy, nhưng lại cố ý nói cho Mạc Thuần Hoa nghe được.
"Ê, mai tao đổi chỗ được không, ngồi chỗ này chướng khí nhiều quá."
Chu Ninh Hy không hiểu ý bạn mình nên hỏi lại.
"Sao nhiều chướng khí, chỗ ngồi của mày vi diệu quá ha. Cần mua đồ về đuổi không?"
"Mua nguyên cửa hàng được không, chướng khí này đuổi đi hơi khó đó."
"Gì ghê vậy, để tao đi tìm thử."
Triệu Minh Viễn khi ngồi xuống liền chú ý tới ánh mắt của Mạc Thuần Hoa đang nhìn bàn phía trên, cậu cũng hứng thú nhìn xem thì nhận ra được cô gái ngày đó đứng cùng bạn mình.
Cậu lúc đó không ngần ngại bắt chuyện, điều đó làm cho Lưu Hân Nghiên và Chu Ninh Hy giật mình liền quay người xuống.
"Xin chào, lại gặp cậu rồi, không người lại là bạn cùng lớp, có duyên quá ta."
"Đúng vậy, thật là trùng hợp. Tôi nghĩ cậu không cần mua đồ đuổi chướng khí đâu, dù sao ngồi ở đây cũng tốt mà."
Mạc Thuần Hoa châm biếm nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hành động của hai người trước mặt, cuộc trò chuyện khi nãy của hay người đó cậu nghe không sót chữ nào liền phản bác lại.
Lưu Hân Nghiên lúc này đang cố kiềm nén, hận không thể nắm cổ áo tên đó rồi vật hắn xuống đất cho hả dạ. Khi Mạc Thuần Hoa nói ngược lại mình cô siết chặt tay lại, dù sao bản thân cũng cố nói cho hắn nghe, nhưng cô hối hận rồi, cô không nghĩ tên đó nói lại mình.
Chu Ninh Hy vẫn chưa ý thức được tình hình trước mắt chỉ theo thói quen muốn kết bạn với nhiều người liền không do dự mà quay xuống cười nói với hai người họ.
"Xin chào, tôi là Chu Ninh Hy và đây là Lưu Hân Nghiên. Đừng nhìn mặt bạn tôi hằm hằm như thế nhưng thật ra cô ấy rất tốt bụng đó, hai người đừng ngần ngại nói chuyện với cô ấy."
Triệu Minh Viễn cũng vui vẻ đáp lại để làm quen.
"Còn tôi là Triệu Minh Viễn, còn tên nhìn mặt muốn đấm này là Mạc Thuần Hoa. Hắn ta nhìn quái đản vậy thôi nhưng thông minh lắm đó, có gì không hiểu cứ hỏi hắn, còn muốn tìm niềm vui thì tôi không ngại trò chuyện cùng đâu."
"Thiệt sao, vậy là tôi có bạn để nói chuyện rồi, Lưu Hân Nghiên lúc nào cũng chỉ đọc sách nên chán lắm, có gì cùng nhau…"
Lời chưa nói hết thì Chu Ninh Hy bị Lưu Hân Nghiên quay người lên. Lưu Hân Nghiên như bị sốc bởi hành động của bạn mình, cô không nghĩ bạn mình lại dám bản đứng mình như thế.
Còn Chu Ninh Hy do chưa được nói hết nên tỏ ra bực bội quay sang nhìn rồi trách.
"Sao bắt tao quay lên, tao đang giao du với bạn mới mà."
"Mày thiếu thời gian nói hả, ra chơi cho mày nói đã luôn."
Lưu Hân Nghiên nói một câu với ánh mắt tỏ ra sự lạnh lẽo, điều đó làm Chu Ninh Hy bất giác liền bậm miệng mình lại, cô đoán bây giờ không nói chuyện được rồi.
Sau khi nói chuyện thì cả hai quay lên để nghe sinh hoạt, Hạ Yên sau đó cũng bắt đầu giới thiệu bản thân và môn học cô phụ trách.
"Tôi là Hạ Yên, là chủ nhiệm năm học này và môn tôi dạy là môn toán. Hy vọng các em có thể cùng tôi trải qua năm học này một cách hoà thuận, vui vẻ."
Cả lớp sau khi giới thiệu giao lưu với nhau và bầu ra ban cán sự lớp thì tiếng chuông tiết 2 vang lên và cũng trùng hợp tiết đó là tiết toán lên Hạ Yên cũng ở lại dạy học luôn.