Chương 8: Né tránh ánh mắt
Hiện tại ngẫm lại cô hy vọng điều Chu Ninh Hy vừa nói đừng xảy ra, nếu mà cô gặp lại tên đó cũng mong né xa tên đó ra càng xa càng tốt.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lưu Hân Nghiên đi học ở trường cấp ba, không khí hôm nay rất nhộn nhịp tựa như hôm nay trường tổ chức lễ hội vậy, trên sảnh chính cô cũng vui vẻ chào vài người bạn mà mình quen, rồi cô và Chu Ninh Hy được hướng dẫn đi tới trước bảng danh sách để tìm lớp.
Bước vào trong sảnh chính cô đưa mắt nhìn xung quanh để tìm bảng danh sách thì chợt Chu Ninh Hy kéo tay cô một cách dữ dội rồi nói như thét vào tai cô.
"Ê, ê, nhìn kìa."
Theo hướng chỉ tay của Chu Ninh Hy cô như đứng khựng lại giữa sân trường, tay cô lúc này trong vô thức nắm chặt tay lại, ánh mắt nổi tầng tầng sát khí.
Cô lúc này như muốn chửi thề "Chết tiệt, không cần phải xui xẻo như thế chứ."
Từ phía góc sân trường cô nhìn thấy hình bóng quen thuộc ngày hôm đấy, cái tên đã lấy đi quyển sách của cô. Cô nhanh chóng lấy lại nhịp thở, cô lập tức quay người đi về phía đối diện.
Lưu Hân Nghiên lúc này chỉ muốn chạy xa khỏi hắn, tuy hận không thể lại để đập hắn một trận, nhưng ngày đầu đi học cô không muốn được mời lên phòng hiệu trưởng rồi về nhà lại ăn "Như Lai thần chưởng" của bà cô đâu.
Chu Ninh Hy đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, nuốt nước bọt rồi thầm nghĩ.
"Bộ mình vừa gây hoạ gì hả, sao nhìn cậu ta muốn giết người thế."
Cô như ớn lạnh trước ánh mắt giết người của bạn mình, rồi cô chợt nhớ tới buổi đi nhà sách hôm trước, cô vẫn thắc mắc không biết hôm đấy đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ bạn mình nhìn người ta với ánh mắt thù địch như thế.
Sau khi cả hai tìm được bảng danh sách liền chạy lại xem, sau khi chật vật len lỏi để tiến gần với bảng danh sách Lưu Hân Nghiên cố rướn người để xem danh sách.
Sau một hổi mài mò cô cũng tìm được tên mình ở lớp A7, Chu Ninh Hy cũng vui vẻ quay sang nói với cô.
"Mừng quá mày ơi tao được học chung lớp với mày rồi. Năm nay không còn cô đơn nữa rồi."
Lưu Hân Nghiên lại quay sang với vẻ mặt khó coi.
"Mày có đút lót cho hiệu trưởng của trường không đó, sao 4 năm học tao đều học chung với mày thế."
"Đâu có, đâu phải tại tao đâu. Chẳng lẽ mày không muốn học với tao."
Chu Ninh Hy giả vờ rưng rưng nước mắt, mếu máo nói với Lưu Hân Nghiên, còn Lưu Hân Nghiên chỉ quay người đi tìm lớp học nhưng vẫn nắm chặt tay của Chu Ninh Hy.
"Học chung với mày, tao đã tổn thọ vài năm rồi. Năm nay học không biết có bị gì không đây."
"Mày yên tâm năm nay tao sẽ hiền dịu lại không gây phiền phức cho mày đâu."
"Ừ để rồi xem."
Trước khi quay người đi cô chợt nhìn thoáng qua danh sách lớp, cô hơi nhăn mặt khi thấy hai chữ quen thuộc hiện trên đó, cô lúc đó cũng không nghĩ nhiều chỉ thầm mong đã chung trường rồi thì đừng chung lớp, nếu không chắc cô sẽ giết người mất.
Rồi cả hai vừa đi về phía lớp vừa cười đùa mà không biết đằng sau có ánh mắt đang chăm chú nhìn họ.
"Thuần Hoa, làm gì vậy nhanh xem mày học lớp nào đi, sắp vô học rồi."
Mạc Thuần Hoa khi nghe có người gọi như thế chỉ nhìn thoáng qua lớp A7 rồi mỉm cười, Triệu Minh Viễn thấy thế như hồn lìa khỏi xác liền quay sang nói Lăng Kiệt.
"Bây ơi, Mạc Thuần Hoa vừa cười kìa, tên ám ảnh cưỡng chế ngàn năm không đổi vừa cười kìa."
Lăng Kiệt cười cười vỗ vai bạn mình rồi quay sang hỏi Mạc Thuần Hoa.
"Làm gì mày cười tươi thế, lão Viễn muốn đi đầu thai rồi kìa."
Mạc Thuần Hoa vẫn giữ nụ cười trên môi khi nghe được như thế thì càng cười tươi hơn, điều đó làm Triệu Minh Viễn ôm ngực hét lên.
"Lão Hoa ơi mày đừng cười nữa tao sắp chết rồi đó."
"Ừm để tao tiễn mày đi một đoạn luôn."
"Mày… mày là tên ác ôn, ôi Lăng Kiệt cứu tao."
Lăng Kiệt liền đỡ Triệu Minh Viễn rồi an ủi.
"Được rồi, nó không tiễn mày đi đâu, bình tĩnh lại đi, nếu mà có thì còn tao với Nguỵ Hạc Hiên tiễn mày đi mà."
"Oa, mày ác lắm, tao không muốn làm bạn với mày nữa."
Lăng Kiệt lúc này ngán ngẩm nhìn bạn mình như muốn ăn vạ giữa sân trường liền cố đỡ bạn mình dậy. Lúc này cậu mới nhìn quanh tìm kiếm điều gì đó, khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía xa, cậu mới thở phào, cậu cứ tưởng sẽ không gặp lại người đó nữa.
Cậu tính cất tiếng hỏi nhưng lại không dám nói, cậu như cảm nhận người đằng kia đang cố né cậu, cậu cũng chỉ có thể im lặng rồi quay người đỡ Triệu Minh Viễn dậy.
Thuần Hoa thấy Lăng Kiệt hết muốn nói rồi lại ngập ngừng không nói, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cậu cũng cất tiếng hỏi.
"Hạc Hiên mày ở lớp nào thế?"
"A5, xem ra phải xa bây rồi."
Triệu Minh Viễn đang muốn ngất khi nghe được câu đó liền vui vẻ lấy lại tinh thần.
"Ôi mừng quá, năm nay không cần phải chịu đựng hai vị thần không đội trời chung này rồi. Tao dám chắc năm nay sẽ cực kì vui vẻ, an nhàn."
Mạc Thuần Hoa lúc này chỉ buông một câu rồi quay người rời đi, Lăng Kiệt thấy thế thì chỉ nhìn bảng danh sách rồi cũng cất bước đi theo Mạc Thuần Hoa, trước khi đi cậu không quên luyến tiếc nhìn hình bóng đằng xa.
"Ừ, vậy mày cố tận hưởng đi."
Triệu Minh Viễn lúc này vẫn còn vui vẻ nhưng chợt khó hiểu quay sang hỏi.
"Mày nói vậy là sao… không lẽ…?"
Lăng Kiệt thấy thế tốt bụng quay đầu nói một câu xanh rờn rồi cũng rời đi.
"Mày nói đúng rồi đó, mày học chung Mạc Thuần Hoa đó."
Triệu Minh Viễn lại như không tin vào tai mình, ngày hôm nay quá nhiều cú sốc với cậu, cậu như chết lặng trong lòng, cậu lúc này không còn gì thiết tha với đời nữa rồi.
Nguỵ Hạc Hiên từ đầu đến cuối đều né ánh mắt của ai đó, mãi cho đến khi người đó rời đi thì cậu mới đi lại đằng sau chỉ vỗ vai cậu một câu rồi cũng rời đi.
"Chúc mày sống tốt."
Triệu Minh Viễn đứng im ở giữa sân trường, những học sinh khác đi ngang qua cũng không dám lại gần vì nhìn cậu như sinh vật lạ, mãi khi tiếng chuông học vang lên cậu mới hoàng hồn rồi vội vã về lớp… trong nước mắt.