Chương 10: Oan gia chạm mặt
Sau khi kết thúc 2 tiết học, Chu Ninh Hy liền nằm dài trên bàn thở dài, cô quay sang nhìn Lưu Hân Nghiên đang chăm chú làm bài tập cô vừa mới giao. Cô không ngần ngại trách móc bạn mình.
"Mới vào năm học mà, sao mày siêng thế."
Lưu Hân Nghiên nghe như thế cũng thản nhiên đáp lại, mắt vẫn dán vào vở bài tập của bản thân.
"Không siêng mốt ai gánh mày, với lại tối nay tao còn chơi game(trò chơi) nữa."
"Hả… không chịu đâu, đi chơi với tao đi, tao đói rồi, đi căn tin đi."
Mặc cho Chu Ninh Hy lôi kéo ra ngoài, Lưu Hân Nghiên vẫn không nhúc nhích, cô lười biếng không muốn ra ngoài. Đang tính từ chối thì Triệu Minh Viễn từ bàn dưới nói với lên.
"Căn tin hả, tôi đi chung với, tôi cũng định đi xuống dưới nè."
Chu Ninh Hy như tìm thấy người có chung ý định với mình nên lập tức quay xuống nói, cô lúc này vui vẻ, hào hứng trở lại liền nở nụ cười với Triệu Minh Viễn. Triệu Minh Viễn lúc đó bất giác khựng lại, cậu không hiểu sao bất giác tim mình đập nhanh như thế.
Mãi cho đến khi Chu Ninh Hy thúc giục cậu đi chung thì cậu mới hoàn hồn lại rồi đứng lên, nhanh chóng đi về phía cửa với Chu Ninh Hy. Trước khi đi cậu không quên quay sang hỏi Mạc Thuần Hoa có ý định đi không.
Mạc Thuần Hoa lắc đầu tỏ vẻ từ chối, cậu cũng chợt nổi hứng làm bài tập nên không muốn đi ra ngoài. Triệu Minh Viễn thấy không rủ rê được thì cũng nhún vai đi xuống căn tin.
Lăng Kiệt từ xa nhìn thấy Triệu Minh Viễn đi xuống căn tin nhưng không thấy Mạc Thuần Hoa đi cùng mà tên đó đi cùng một cô gái lạ lẫm. Lăng Kiệt đứng dậy đi về phía cuối lớp, không ngại ngùng gì ngồi xuống cạnh Mạc Thuần Hoa, thấy bạn mình tự nhiên ngồi làm bài tập liền bất giác hỏi.
"Sao tự nhiên có hứng làm bài tập thế, mọi lần ra chơi mày đi chung với lão Viễn mà."
Mạc Thuần Hoa nghe thế thì quay sang nhìn bạn mình, không nói gì chỉ cười cười rồi tiếp tục làm bài, lúc cuối xuống làm cũng không quên nhìn bóng lưng trước mắt mình.
Lăng Kiệt im lặng quan sát nhìn, khi thấy ánh mắt khác lạ của bạn mình cậu cũng như hiểu gì đó rồi cũng đứng dậy đi về chỗ của mình.
Dưới căn tin, Triệu Minh Viễn đang vui vẻ chọn đồ ăn, cậu không dấu nổi ánh mắt muốn bưng cả căn tin về nhà. Chu Ninh Hy lúc đó mới vừa đi vệ sinh xong tính xuống căn tin để cùng mua đồ với Triệu Minh Viễn.
Khi đi tới ngã rẽ chợt cô đâm sầm vào một ai đó, do đụng khá mạnh nên cả Chu Ninh Hy và người đó đều ngã ầm xuống đất. Xoa cái đầu đang nhói đau của mình, cô như nhận ra mình vừa đụng ai đó, cô liền rối rít xin lỗi người đổi diện.
"Xin lỗi, xin lỗi do tôi vội quá nên đụng cậu, cậu không…"
Lời chưa dứt hết câu thì cô muốn lấy lại lời xin lỗi đó, nhìn đôi mắt màu nâu nhạt quen thuộc cô càng khẳng định đó là người cô vừa đụng mặt ở trung tâm mua sắm lần trước.
Nguỵ Hạc Hiên nhận ra mình đụng phải một bạn nữ, cậu tính xin lỗi nhưng sau khi đeo kính lên cậu cười khẩy.
"Lại gặp cô, trái đất tròn quá nhỉ. Chắc không phải cô bám theo tôi đó chứ, hửm."
Chu Ninh Hy khi nhận ra người trước mặt là tên đáng ghét đó lại nghe tên đó mỉa mai mình, còn nói mình bám theo tên đó liền phát hoả.
"Ủa alo, xin lỗi nha, tôi không rãnh bám theo tên khó ưa nhà anh đâu. Trái đất mà có tròn tui cũng dẹp phẳng nó lại để không đụng mặt anh nữa đâu."
"Để rồi tôi xem cô dẹp phẳng được trái đất không."
Chu Ninh Hy tính cãi tay đôi với Nguỵ Hạc Hiên bởi lần trước cô cãi không lại, nhưng lần này cô sẵn sàng cãi rồi. Nguỵ Hạc Hiên ngước nhìn cô gái trước mặt có ý định cãi tay đôi với mình nên cũng sẵn sàng cãi lại.
Hai người mắt đối mắt, sát khí tỏ ra từ hai người khiến người xung quanh đều né xa, bọn họ không có ý định lại gần. Khi sắp bắt đầu cãi thì từ đằng xa Triệu Minh Viễn đang đi tìm Chu Ninh Hy, khi cậu nhìn thấy cô đang đứng cùng Nguỵ Hạc Hiên thì chạy lại.
"Lão Hiên, Chu Ninh Hy hai người làm gì ở đây thế. Bộ hai người quen nhau hả?"
"Không quen"
Chu Ninh Hy, Nguỵ Hạc Hiên đồng thanh đáp, ánh mắt càng thù hằn thêm. Triệu Minh Viễn nhìn thấy không khí xung quanh của hai người thì nuốt nước bọt, cậu lúc này không biết làm gì, chỉ đứng nhìn hai người.
"Hai người…"
Triệu Minh Viễn im lặng đứng nhìn ánh mắt của hai người, mồ hôi đổ đầy lưng cậu rồi mà hai người đó vẫn không có ý định dừng lại. Cậu thiết nghĩ bây giờ phải tách hai người ra nếu không thì cậu hứng trọn sát khí hai người mất.
Nghĩ là làm cậu liền khoác vai Nguỵ Hạc Hiên rồi mỉm cười nhìn Chu Ninh Hy rồi cậu dúi vào tay cô một đống đồ ăn/
"Chu Ninh Hy, cậu cầm đồ quay về lớp đi. Cảm ơn cậu nha."
Không đợi cô trả lời cậu liền kéo tay bạn mình đi, Nguỵ Hạc Hiên bị kéo đi rất không vừa ý nhưng lúc này cũng sắp vào học rồi, bản thân lại bị kéo đi xa nên cũng cố nén cục tức vô trong rồi quay sang nói với Triệu Minh Viễn.
"Mày… quen con nhỏ khi nãy hả?"
"Hả, à, là bạn cùng lớp với tao đó. Bộ hai người có chuyện gì hả, nhìn hai người như muốn phang nhau thế."
"Con nhỏ khùng điên đó… mày nhớ né xa nó ra là được."
"Tại sao? Người ta dễ thương mà."
"Con mắt nào của mày thấy nó dễ thương thế, gu mày càng ngày kém rồi đó."
"Rồi rồi, mày là nhất, nhất mày rồi, không ai nhất lại mày cả."
Lôi bạn mình về lớp xong thì cậu mới thở phào vì đã giải quyết xong chuyện khi nãy, cậu chợt xoa xoa bụng mình thì mới nhớ ra mình chưa ăn sáng, mà đồ ăn của cậu lại ở trong tay Chu Ninh Hy nên cậu liền quay về lớp.
Khi tính quay người đi thì chợt Nguỵ Hạc Hiên gọi cậu lại rồi đưa cho cậu quyển sách. Triệu Minh Viễn thắc mắc hỏi.
"Gì thế?"
"Đưa cho Mạc Thuần Hoa dùm tao, bữa nó kêu tao giữ dùm mà tao quên đưa lại."
"À rồi, để tao đưa cho. Vậy tao đi trước nha."
Nguỵ Hạc Hiên nhìn bạn mình đi ra xa cũng quay người quay vào lớp để học bài.