Chương 4: Lại gặp cô gái ấy
Sau khi ăn một bữa no nê với túi tiền của bạn mình, Mạc Thuần Hoa vui vẻ bước chân ra khỏi quán ăn bỏ lại Triệu Minh Viễn đang khóc thầm với túi tiền của bản thân. Triệu Minh Viễn oán trách, dù sao cũng chỉ là một trận đấu đâu cần bào mòn túi tiền của cậu như vậy đâu.
Như đọc thấu được suy nghĩ của Triệu Minh Viễn, Mạc Thuần Hoa nói.
"Một trận đấu từ bậc vàng lên kim cương, một bữa ăn còn là nhẹ đấy."
Triệu Minh Viễn như chột dạ liền cười trừ đáp lại nhưng rồi chính cậu cũng hối hận vì cái miệng của mình.
"Thì tao có nói gì đâu, chỉ một bữa ăn thôi mà có gì đâu, chả mất bao nhiêu tiền cả."
"Vậy sao, vậy liền tới mày đãi tao tiếp nha."
"Ê này, túi tiền của tao không có bự bằng tấm lòng của mày đâu."
"Cảm ơn vì lời kkhen của mày nhưng lần tới mày vẫn trả tiền nha."
Cãi không lại Mạc Thuần Hoa, Triệu Minh Viễn thở dài rồi chạy vài bước để đuổi kịp Mạc Thuần Hoa, cậu nghiêng đầu thì thấy hắn ta đang cầm điện thoại cậu cũng thuận mắt nhìn qua, trên màn hình hiện lên hai chữ "30 phút’, cậu thắc mắc hỏi.
"30 phút? Ai tên ngộ thế."
"Là lão Hiên."
Triệu Minh Viễn giật mình liền nói lại.
"Đùa à, mày lại dám đặt lão Hiên với tên như vậy, tên đó mà thấy chắc chắn sẽ chửi mày tiếp đấy."
Mạc Thuần Hoa chỉ nhẹ nhàng đáp.
"Nếu mà có cãi thì chỉ có mày với lão Lăng hưởng hết thôi."
"Hứ, đúng rồi, lần nào hai bây cãi nhau tao với lão Lăng hưởng không có đường thở luôn, nhờ phước hai bây mà giờ tên đó bỏ tao để đi về quê rồi, để mình tao ở đây để đối mặt với hai tên quái vật tụi bây.
Cậu giả vờ tỏ vẻ tổn thương nhưng rồi cũng nhanh chóng hỏi tiếp.
"Mà sao mày đặt tên lão Hiên như thế?"
‘À, lần trước tên đó vì mãi làm gì đó nên trễ hẹn với tao 30 phút, cũng từ đó tao đổi tên là 30 phút vậy thôi."
"Nam mô, có cần vậy không?"
"Khi nào tên đó không trễ hẹn nữa thì tao đổi lại."
Rồi chợt Triệu Minh Viễn nhớ lại những lần lầm lỡ với Mạc Thuần Hoa, đại loại như lần trước lỡ hại Mạc Thuần Hoa vào chỗ chết hay lỡ quên cuộc hẹn với hắn…chắc không phải là…
"Nè vậy mày đặt tên cho tao là gì thế?"
Mạc Thuần Hoa đang đi thì chợt khựng lại rồi quay đầu và nở nụ cười bí hiểm.
"Tự đoán đi."
Triệu Minh Viễn thấy thế liền cố bám theo bắt ép Mạc Thuần Hoa nói ra cái tên đó, rốt cuộc thì… cậu bỏ cuộc.
/Tên đó mỗi lần có bí mật gì đều giấu không cho ai biết cả, ai mà bắt cóc tên này để moi bí mật chắc tên đó sẽ thắt cổ chết liền trước mặt hắn ta./
"Ủa vậy lão Hiên gọi làm gì thế?"
"Lão hẹn đi nhà sách, sẵn tụi mình ở đây nên tao nói lão qua đâu luôn."
"Đi nhà sách? Làm gì thế?"
Triệu Minh Viễn thắc mắc hỏi lại, sao lại đi nhà sách mọi lần là hẹn đi chơi mà. Chỉ có Mạc Thuần Hoa nhìn hắn bằng nửa con mắt nhưng vẫn trả lời lại.
"Tuần sau nhập học, chắc mày không tính đi học nhờ."
Như sực nhớ vụ tuần sau mình nhập học cậu cười cười để giấu nhẹ sự mất trí của bản thân.
"À, tao nhớ mà, chỉ thử mày thôi."
"Chắc tao tin."
Rồi cậu lại nói tiếp.
"Hẹn ở tầng 5 hả?"
"Ừ, giờ đi lên trên đó, cỡ 10 phút nữa lão Hiên sẽ tới."
Nói rồi cả hai cất bước đến tầng 5.
Khi đến nơi thì cả hai chưa vội mua dụng cụ nên liền thống nhất sẽ ghé qua nhà sách trước rồi cả hai tách nhau để lượn từng vòng quanh khu nhà sách. Mạc Thuần Hoa đang đi tới giá sách dành cho thể loại tiểu thuyết, cậu đang đưa mắt nhìn để tìm một cuốn sách rồi đọc để giết thời gian thì chợt nhìn thấy giá sách bên kia thấp thoáng có một cô gái.
/Sao bóng lưng nhìn quen thuộc thế nhờ./
Sau khi nhìn rõ được mặt cô gái đó thì cậu mỉm cười nhẹ, cậu tính bước đến để chào hỏi thì chợt nhìn thấy cô gái đó đang cầm từng quyển sách xuống đất. Cậu khó hiểu nhìn theo, tới khi nhìn thấy được mục đích của cô gái đó thì cậu thích thú nhìn theo.
/Chồng từng quyển lên thế này… là làm bậc thang sao?/
Trong khi đang nhìn thấy cô gái đó xếp xong một bậc thang nhỏ…bằng những quyển sách thì Mạc Thuần Hoa vẫn tiếp tục nhìn, như là không có ý định ngăn cản. Nhưng rồi từ đằng xa cậu nhìn thấy có nhân viên đang đi tới, cậu hơi nhăn mày.
Rồi như có gì đó thôi thúc cậu chỉ khẽ thở dài rồi lập tức lao về phía cô gái đó.
"Nếu cậu làm như vậy thì cậu sẽ đền cho người ta một khoản tiền lớn đấy. Với lại sách này là để đọc mà, ai lại dùm để làm giá sách như thế."
Rồi như cảm giác có người đến gần, đoán chắc là nhân viên của trung tâm cậu liền quay lưng lại, dùng thân chắn cho cô gái đó.
"Hai người đang làm gì vậy, sao lại để sách dưới đất thế kia."
…