Chương 2: Lần đầu gặp cậu
Đùng…đùng…
"Mày đâu rồi ra yểm trợ cho tao nhanh đi, nó sắp rút hết máu tao rồi kìa."
Âm thanh đốc thúc vang lên bên tai nghe, Mạc Thuần Hoa cầm lấy cây kẹo đung đưa trên tay, tay còn lại để yên trên bàn phím chưa vội nhập vào cuộc chơi, cậu đưa mắt nhìn màn hình yên lặng quan sát trận đấu.
Mở hộp chat lên rồi nhắn.
"Đãi tao một trận, tao lập tức cứu mày."
Bên kia sau khi nghe câu trả lời như vậy lập tức phát hoả mà đáp lại.
"Đùa à, bạn bè mà tính toán thế."
Mạc Thuần Hoa cười khẽ.
"Đãi thì giúp, không thì thân ai nấy lo nha bạn."
"…"
Thấy bản thân sắp hết máu, bên kia lập miễn cưỡng đồng ý.
"Được rồi, đãi thì đãi, mau giúp tao đi."
Mạc Thuần Hoa khi nhận được đáp án mong muốn vẫn im lặng quan sát trận đấu, sau một hồi nhìn màn hình như nhìn thấy điểm yếu của địch, cậu bắt đầu ngồi thẳng lưng thích thú ngậm cây kẹo trong miệng, cả hai tay đặt lên bàn phím, ánh mắt ánh lên vẻ sắc sảo như nhìn thấu được cục diện của trận đấu.
Mạc Thuần Hoa cười khẩy, đáp lại lời cậu bạn bên kia.
"Ngã tư phía trước có góc khuất, cố nấp vào đó phần còn lại tao giải quyết giúp mày."
"Ok, ván này nhờ cả vào mày."
…
Kết thúc trận đấu, cậu thoả mãn nhìn màn hình hiện hai chữ "Chiến thắng" rồi lập tức mở hộp chat và nhắn với Triệu Minh Viễn hai câu.
"Trung tâm thương mại. Cho mày 20 phút."
Không đợi bên kia đáp lại, cậu tắt máy tính, quay người lại đi về phía tủ đồ và bắt đầu soạn đồ để đi ra ngoài.
Còn phía bên kia, Triệu Minh Viễn trong khi đang vui vẻ vì đã thắng trận đấu và còn giết được mấy tên vừa muốn giết cậu thì tiếng tin nhắn phát ra. Cậu khựng lại vì nhớ là còn cuộc hẹn với Mạc Thuần Hoa.
Nhìn trên màn hình hai tin nhắn…
Cậu lại phát hoả.
"Bộ tên đó tưởng mình là kẻ hầu chắc, nhắn tin không khác gì ra lệnh cho mình cả. Lại còn hẹn 20 phút nữa, mình không thèm đến đấy. Để xem cậu làm…"
Lời chưa buộc khỏi miệng thì cậu lại chợt nhớ đợt trước cậu cũng lỡ trễ hẹn với Mạc Thuần Hoa và kết quả thì khỏi nói…cậu bị chỉnh không còn gì luôn. Hại cậu một tuần ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí đêm còn gặp ác mộng nữa.
Dù là bạn thân cũng được 4 năm, cậu cũng hiểu rõ tính cách của Mạc Thuần Hoa, hắn ta không khó để kết giao, nhưng là kẻ bị ám ảnh cưỡng chế cùng với suy nghĩ không ai đuổi kịp đó của hắn.
Từ ngày quen Mạc Thuần Hoa, Triệu Minh Viễn cảm thấy chưa từng có chuyện gì lệch khỏi mạch kế hoạch của hắn, mọi thứ quá hoàn hảo tự như mọi thứ trong cuộc sống của Mạc Thuần Hoa đã được vạch sẵn ấy.
Dù bị bắt ép nhưng nghĩ Mạc Thuần Hoa vừa cứu cậu nên cậu chỉ còn cách bận đồ rồi đi tới trung tâm thương mại.
Khi Triệu Minh Viễn tới nơi thì thấy Mạc Thuần Hoa mặc áo phông cùng quần dài, trên đầu còn đội thêm nón, tuỳ ý đứng nhìn dòng người, trông có khác gì siêu sao đi dạo phố không cơ chứ.
'Hứ, tên đẹp mã, mình đi kế hắn chắc mình bị lu mờ luôn quá. Tổn thương trái tim của tôi."
Nghĩ bản thân sắp trễ hẹn cậu lập tức chạy nhào lại phía Mạc Thuần Hoa, tuỳ ý khoác vai hắn.
"Heyy, tao tới rồi nè, đúng giờ luôn đó nha."
Mạc Thuần Hoa khi nhìn thấy Triệu Minh Viễn chạy tới ôm vai mình cậu tỏ vẻ như không quen biết.
"Xin lỗi, tôi không quen cậu."
Triệu Minh Viễn thấy thế, lại hiểu rõ tính bạn mình, cậu vẫn mặt dày đáp lại.
"Trước lạ sau quen, giờ không quen tiếp xúc dần thì cậu sẽ biết tôi là ai."
"Tôi không có ý định quen người vừa mới vào game đã lao đầu vào trại địch như cậu."
"Kìa, có phải lỗi của tao đâu, tao có ngờ tụi nó đóng trại ở đó."
"Dù mày có biết thì mày cũng lo chạy đi, còn ở đó khiêu khích nó nữa."
"Hehe, ai chả ngu một lần trong đời.’
"Ờ, mày là ngu một ngày một lần thì có."
"Nè…"
Lúc này cả hai bắt đầu đùa giỡn với nhau, tay chân loạn xạ vung khắp nơi.
Đang giỡn chợt Mạc Thuần Hoa cảm thấy phía sau mình vừa đụng ai đó, lại cảm giác như người đó vỗ vai mình. Cậu lập tức quay người lại và nhìn thấy một cô gái, cậu đưa mắt nhìn cô gái đó.
Ăn mặc khá đẹp, tóc cột cao, thân hình cân đối nhưng hơi gầy và trên mặt tỏ vẻ khó chịu nhìn cậu, cậu đưa mắt nhìn xuống dưới rồi nhìn thấy cây kem cô gái đó ăn dở rớt xuống đất.
Cậu hiểu được bản thân đã gây hoạ liền lập tức xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý đụng cậu. Để tôi đền cho cậu cây khác nhé."
Cậu nghĩ cô gái đó sẽ bắt đền cậu và cậu cũng sẵn sàng đền cây kem đó, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là cô gái đó đáp lại cậu với vẻ hờ hững như quên đi vụ việc vừa rồi.
"Không cần đâu, cậu cẩn thận là được, lần sau đừng để mắt sau gáy nếu không người khác sẽ đập cậu không chừa đường lui đó."
Cậu tính sẽ trả lại tiền cây kem thì chợt một giọng nói chen ngang, cậu nhìn theo hướng phát ra tiếng thì một cô gái khác chạy lại rồi không nói không rằng kéo cô gái trước mặt cậu đi vào trung tâm, để mặc cậu giương mắt theo nhìn.
Triệu Minh Viễn đứng quan sát nãy giờ, lập tức thúc vào người Mạc Thuần Hoa.
"Nè, mọi việc ổn chứ, tao thấy cô gái đó đi vào trong rồi, người ta cũng tốt đấy chứ, không bắt mày trả tiền."
Nghe thấy tiếng Triệu Minh Viễn, Mạc Thuần Hoa mới nhớ tới tên đồng phạm gây ra vụ việc vừa rồi liền đáp lại.
"Dù người ta có bắt tao trả tiền tao cũng bắt ép mày trả cùng, dù sao cũng là một phần lỗi của mày."
Rồi không đợi Triệu Minh Viễn trả lời, cậu quay người đi vào trong trung tâm. Bản thân Triệu Minh Viễn chỉ ú ớ chưa kịp trả lời, chỉ lo đuổi theo