Chương 1: Lời hẹn đi dạo

Hoàng Hôn Thật Đẹp Khi Em Đứng Cạnh

Chương 1: Lời hẹn đi dạo

Chương 1: Lời hẹn đi dạo

Mùa hè năm 2020…
Trong khi cái nóng của mùa hè như đang "xâm chiếm" thế giới ngoài kia, thì trong một góc phòng nào đó, Lưu Hân Nghiên đang vừa thoả sức ăn món kem mình yêu thích vừa nằm dài trên ghế để lướt xem những tin tức trên các trang mạng xã hội.
Còn gì tuyệt vời hơn khi mùa hè lại có thể ăn kem lại vừa nằm ở nhà và tận hưởng sự mát mẻ từ máy lạnh toát ra chứ, cô ước gì bản thân có thể nằm ở nhà hoài như thế, không đi ra ngoài đường và không có cái nóng nực như địa ngục ngoài kia.
Khi đang lướt điện thoại, thì cô nhận được một cuộc gọi, thoáng nhìn thấy tên trên màn hình cô lười biếng bắt máy. Mãi một lúc sau cô mới bắt máy, chỉ vừa mới nhấn chấp nhận cuộc gọi, Lưu Hân Nghiên liền nghe phía đầu dây bên kia là một giọng nói như muốn thét vào tai cô.
"Alo, mày đang ở đâu vậy? Có rãnh không, dù không rãnh cũng dành thời gian cho tao với..."
"…"
Không đợi người bên kia nói tới câu thứ hai, Lưu Hân Nghiên liền cúp máy, cô không chắc mình có quen người kia không và bản thân cô có cảm giác không lành. Cô vô thức liếc nhìn ra khung cửa sổ với ánh nắng chói chang chiếu vào, cô thầm ước đừng bắt cô đi ra ngoài đó.
Lúc này cuộc gọi thứ hai gọi đến. Lưu Hân Nghiên thở dài nhưng vẫn bắt máy.
"Mày có thể bớt ồn được không? Mỗi lần mày gọi tao như muốn điếc luôn ấy."
Bản thân Chu Ninh Hy lúc này mới phát giác hành động của bản thân liền cười trừ xin lỗi. Rồi Lưu Hân Nghiên nói tiếp.
"Có chuyện gì thế? Trừ việc bắt tao ra khỏi nhà còn lại mày muốn tao làm gì thì tao sẽ làm."
" À tao đang tính rủ mày… Ủa khoan, sao mày biết tao tính lôi mày ra ngoài?"
Lưu Hân Nghiên ôm trán bất lực, cô biết ngay mà, mỗi lần Chu Ninh Hy gọi cô là y như rằng không lôi cô đi khắp nơi cũng gọi tên cô qua nhà giúp làm bài tập, hay thậm chí là rủ qua nhà chỉ để nằm trên giường và bấm điện thoại hết ngày.
"Tao chả lạ với mày sao, tao nói trước là đừng hòng ép tao ra ngoài đường."
"Thôi mà, đi chung với tao đi. Dù sao cũng sắp nhập học rồi, mày đi mua đồ với tao đi."
Khi nghe nói đến việc nhập học, cô đi lại phía bàn học rồi cầm cuốn lịch giơ lên. Quả thật, tuần sau cô sẽ nhập học vào trường SC, cô đứng suy nghĩ và chấp nhận đi ra ngoài, dù sao bản thân cô cũng cần chuẩn bị đồ để đi học.
"Haizz, được rồi, đưa thời gian với địa điểm đi, tao sẽ chuẩn bị đồ rồi đi với mày."
Chu Ninh Hy khi nghe cô bạn của mình đồng ý liền vui vẻ báo thời gian, địa điểm và cúp máy rồi cũng sửa soạn đồ để đi ra ngoài.

Tại ngã tư tại trung tâm thành phố S, vào buổi trưa khi mọi người ai cũng cố gắng di chuyển thiệt lẹ để tránh nóng, bản thân Lưu Hân Nghiên đang đứng trước cửa trung tâm thương mại, mặc dù có khí lạnh toả ra từ cửa của trung tâm nhưng cô vẫn muốn bước vào trong đó để tận hưởng sự mát mẻ của máy lạnh, cô lúc này bắt đầu bực dọc vì mãi chưa thấy cô bạn của mình.
Sau khi kết thúc kì thi chuyển cấp, Lưu Hân Nghiên như bám rễ ở nhà vậy, cô sẽ không ra khỏi nhà nếu bản thân cảm thấy không cần thiết. Và cô lúc này đây đang vừa đứng thở dài vừa cầm cây kem trong tay mà ăn, chỉ hận không thể xác theo cả căn nhà để cùng đi dạo phố, cô vừa lướt điện thoại vừa trách móc vì sự chậm trễ của Chu Ninh Hy.

Rồi chợt từ phía sau có ai đó đụng mạnh vào người Lưu Hân Nghiên khiến cô mất thăng bằng đánh rớt cây kem trên tay…
Nhìn cây kem mình yêu thích rơi trên đất cô tức giận quay lại phía sau thì nhìn thấy một người con trai đang vui vẻ cười đùa với bạn bè. Lưu Hân Nghiên nhăn mặt rồi vỗ vào vai của chàng trai đó, cô cất tiếng.
"Này cậu, cậu làm rớt kem của tôi rồi."
Chàng trai đó như phát giác có người gọi mình nên quay người lại và nhìn thấy gương mặt tỏ vẻ khó chịu của Lưu Hân Nghiên liền nhìn xuống đất thì thấy cây kem đang ăn dở. Cậu tỏ vẻ ngại ngùng rồi lập tức nhận lỗi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý đụng cậu. Để tôi đền cho cậu cây khác nhé."
Lưu Hân Nghiên đứng quan sát cậu ta, là một chàng trai dáng vẻ cao ráo, gương mặt tuy không đẹp lắm nhưng ưa nhìn, thấy cậu ta nhận ra lỗi lầm của mình, cô cũng không có ý làm khó, dù sao bản thân cô cũng ghét phiền phức, liền đáp lại lời cậu ta.
"Không cần đâu, cậu cẩn thận là được, lần sau đừng để mắt sau gáy nếu không người khác sẽ đập cậu không chừa đường lui đó."
Chàng trai trước mặt như tính đáp lại lời của cô nhưng chợt sau lưng Lưu Hân Nghiên vang lên tiếng của ai đó.
"Lưu Hân Nghiên mày chờ tao lâu không?"
Lưu Hân Nghiên quay mặt lại thì thấy Chu Ninh Hy đang hớn hở chạy lại rồi ôm chầm lấy cô, phải khó khắn lắm cô mới tách cô bạn ra được, rồi vừa oai oán trách móc.
"Không lâu, đủ để tao đầu thai chuyển kiếp, đọc xong một quyển chú đại bi để có thể tiễn mày về thế giới bên kia rồi."
Chu Ninh Hy lúc này như nhận ra lỗi lầm của mình liền lập tức xin lỗi rồi cố chuyển hướng lôi kéo Lưu Hân Nghiên vào trung tâm thương mại.
"Hehe.. Tao xin lỗi, con gái mà phải sửa soạn chứ. Mà thôi bỏ qua đi mình vào trong đi, ở ngoài đây nóng chết mất."
"Mày cũng biết nóng hả…"
Rồi cả hai cùng đi vào trong, trên đường đi Chu Ninh Hy lúc này mới sực nhớ hình như có người vừa đứng nói chuyện với Lưu Hân Nghiên nên liền quay đầu lại rồi nhìn thấy cậu con trai ở ngoài cửa kính, nhìn thấy có người nói chuyện với bạn mình lại còn là người đẹp trai nữa liền quay người lại và hỏi Lưu Hân Nghiên.
"Nè nè, ai mới đứng nói chuyện với mày thế, nhìn đẹp trai vậy."
Lưu Hân Nghiên vừa đi vừa nhớ lại câu chuyện cùng cậu con trai ở ngoài cửa trung tâm liền hờ hững đáp.
"Không quen, chỉ là cậu ta là rớt cây kem của tao."
"Ể, làm tao tưởng cậu ta hứng thú với mày chứ?"
"Cảm ơn, tao không hứng thú."
"Hai người vừa nói gì thế, nói tao nghe với."
Chu Ninh Hy lúc này không buông tha cho Lưu Hân Nghiên liền bám lấy tay cô bạn vừa ép cô bạn nói ra chuyện ban nãy.