Chương 13: Lễ vật

Hiệu Thiên Truyện

Chương 13: Lễ vật

- Tiếp đến mời Tân Ninh Tần công tử.
Ngạo Tuyết nóng ruột ngồi nhìn, khi nghe đến tên Tần Ninh, cô cảnh giác hẳn lên, cô phát hiện tên này cũng để ý đến viên hắc thạch kia.
- Kẻ như này thì có thứ gì để tặng chứ.
Người nói chính là Liễu Hạ, lúc này tuy bị băng bó đầy mặt nhưng vẫn có vẻ không phục, cũng đúng thôi, nói về tài lực, thì Liễu gia ở nơi này không số một thì cũng số hai.
Quà hắn tặng là một viên Huyền cấp đan dược, ở nơi này là món quà quý giá nhất từng đưa được lên, không chỉ củng cố tu vi mà còn có tác dụng ôn dưỡng Huyền đản.
Và luyện chế một viên đan dược thì khó vô cùng, không phải ai cũng làm được. Đây là Liễu Hạ phải dùng giá lớn để bỏ ra mời đại sư, mất rất nhiều tài nguyên mới được viên đan này.
Tần Ninh mặt không đổi, duy trì cười nhẹ. Tay cầm ra một bình sứ.
- Thần không có cái gì cả, duy chỉ có thứ này, mời công chúa điện hạ thử dụng.
Lê công chúa nhìn hỏi ý kiến của cha nàng, nhận được tán thành, nàng vươn ngọc thủ tiếp nhận bình. Thấy vậy, Tần Ninh mặt hiện lên ý cười, tự tin vô cùng.
Mở nắp bình ra, mùi hương tràn ra khắp điện, vô cùng mê say, ngây ngất lòng người. Lê công chúa vô cùng ngạc nhiên, miệng nói khẽ.
- Đây là…
Tần Ninh mặt bảo trí ý cười.
- Đúng thưa công chúa, đây là Linh cấp dưỡng nhan đan.
- Thế mà ta cứ tưởng nước hoa cơ.
Lê công chúa nói như dội nước vô mặt Tần Ninh, khiên hắn co giật cơ mặt, nhưng vẫn cố cười. Trong điện lật tức xôn xao hẳn lên, càng có nhiều người rục rịch, nhưng nghĩ lại thì dù là Linh cấp, nhưng cũng chỉ có tác dụng bảo trì nhan sắc, tuy quý nhưng không nhất thiết phải có.
Ngạo Tuyết chấn động, không phải vì tên Tần Ninh lấy ra Linh cấp đan dược, mà là vì cô cảm thấy trên viên đan có khí tức của tên Tần Ninh. Điều này có nghĩa…
- Chỉ có Huyền cấp mà luyện được Linh cấp đan dược, tên này không hề đơn giản.
Sau đó, tuy vẫn có món quà quý giá được mang lên, nhưng gần như không so được với viên Linh cấp đan dược của Tần Ninh, nhìn hắn đang ngồi yên rung đùi. Mặt không biểu tình nhưng lại có gì đó kiêu ngạo khiến ai cũng cắn răng nén giận.
Ngạo Tuyết biết giờ rất khó để chiếm được viên hắc thạch, đành thở dài trong lòng, vừa lúc Trần Hiệu Thiên ôm một bọc vải khá to mang về, nhìn Ngạo Tuyết khó hiểu.
- Chuyện gì khó khăn à?
Ngạo Tuyết liếc nhìn cậu một cái, rồi không để ý nữa. Việc này khiến Trần Hiệu Thiên khó hiểu.
- Sắp đến chúng ta chưa?
- Sắp rồi.
Ngạo Tuyết vừa dứt lời, thì đã đến lượt họ, Trần Hiệu Thiên ôm bọc vải đứng lên, rồi cậu nhớ ra cái gì đó, hỏi nhỏ Ngạo Tuyết.
- Này, từ nãy giờ có ai tặng cái gì đó quý giá không.
- Không, cũng thường thường thôi.
- Ngon.
Trần Hiệu Thiên tự tin bước lên, thấy cậu, Lê công chúa miệng cười, mắt chăm chú. Bị cả điện chăm chú khiên Trần Hiệu Thiên khá cẳng thẳng, cậu cố gắng tập trung cho xong chuyện.
- Đây là món quà của thần gửi đến công chúa, mong công chúa thích.
Lê công chúa gật nhẹ đầu, cô đã có lựa chọn, nên dù Trần Hiệu Thiên có tặng thế nào thì cô vẫn không thay đổi quyết định. Trần Hiệu Thiên cúi xuống, nhẹ nhàng bỏ tấm vải ra.
- Đây…
Lê công chúa kinh ngạc không thốt lên lời, những người xung quanh cũng kinh hô. Trần Hiệu Thiên thấy vậy liền giải thích.
- Vâng, là một con chó.
Quá tầm thường, trong lòng tất cả những người ở đây nhủ thầm. Mặt xệ, thân tròn vo, cặp tai cụp xuống vô cùng đáng yêu, cái đuôi ngắn cũn cỡ với cái chân ngắn mập mạp, đúng là một con chó béo đáng yêu.
- Còn nữa.
Lời của Trần Hiệu Thiên vang lên khiên mọi khách mời lập tức chú ý, nhìn xong, tất cả thốt lên kinh hoàng.
- Đây, không thể nào…
- Đúng.
Trần Hiệu Thiên nói lớn.
- Là một con mèo.
Quá tầm thường lần hai, mọi người gào thét trong lòng. Đó là một con mèo đen béo mập, đôi mắt lờ đờ, miệng ngáp dài. Ngạo Tuyết mặt lạnh đã hơi méo. Lê công chúa kinh ngạc không nói lên lời, nhìn cậu trai nhỏ tuổi hơn mình trước mặt, nhìn món quà mà cậu chuẩn bị, nàng không biết nói gì.
Thấy công chúa im lặng, cả khán đài cũng im lặng, Trần Hiệu Thiên nhìn khắp hết thảy, cũng không cụt hứng tiếp tục ra đòn.
- Công chúa cho rằng là quá tầm thường đúng không?
Lê công chúa không nghĩ thế nhưng các quan khách thì nhủ thầm: ‘Vậy là ngươi cũng biết’. Trần Hiệu Thiên lắc ngón tay, miệng khinh thường.
- Nếu vậy thì ngài nhầm rồi, ngài nghĩ món quà chỉ có thế thôi sao?
Câu nói này làm mọi người tỉnh lại, đúng vậy, ở đây sao chỉ có thể là món quà tầm thường thế được, chắc chắn có huyền cơ. Trần Hiệu Thiên rút ra hai cái vòng cổ nhìn vô cùng xinh đẹp, rồi đeo cho mỗi con một cái.
- Thấy không, chúng còn đeo vòng cổ dễ thương nữa.
‘Ai đó dừng anh hai này hộ cái, tôi không nhịn được nữa rồi’, mọi người trong đại điện nín cười đến khó thở, nhưng ở nơi bầu không khí kỳ cục này không ai dám cười. Nhà vua cũng không có động tĩnh, thực chất đang vận khí nén xung đột cười.
Lê công chúa nhìn hết thảy, nhìn kĩ Trần Hiệu Thiên, rồi phì cười, nàng đang muốn lên tiếng thì bị Trần Hiệu Thiên cắt đứt.
- Đừng vội, giờ là tiết mục chính.
Nói đoạn lấy trong ngực hai bông hoa, chúng có màu như bầu trời đầy sao, nhưng nhìn qua chỉ như hoa bình thường, cậu cài lên đầu hai con vật rồi đẩy nhẹ chúng ra chỗ Lê công chúa, nhìn hai con vật béo tròn di chuyển, như đang lăn, tất cả khách mời thở phào: ‘May quá, cái này bình thường’.
-Tặng công chúa –Trần Hiệu Thiên cười nói.
Nhìn hai con vật dễ thương, Lê công chúa cảm thấy đang yêu vô cùng, vui vẻ định tiếp đón hai đứa nhóc mập.
Ngạo Tuyết nhìn hết thảy, cô cảm thấy tên này đúng là gợi đòn mà. Khi thấy hai bông hoa mà Trần Hiệu Thiên mang ra, cô cảm thấy chúng rất quen mắt, khi Lê công chúa sắp nhận được, Ngạo Tuyết nhớ ra, cô đập bàn đứng dậy.
- Hiệu Thiên, quay lại đây.
Tiếng nói lật tức khiến tất cả chú ý, chỉ thấy một mĩ nhân tóc trắng bước ra khỏi vị trí. Ngạo Tuyết làm một hành động khiến Trần Hiệu Thiên giật bắn, cô vòng tay ôm lấy canh tay cậu, mặt tuy lạnh nhưng giọng thì ngọt vô cùng.
- Xin lỗi nha, nhưng đây là quà mà vị hôn phu của tôi cho tôi mà.
Tất cả mọi người lật tức kinh hô.
- Cái gì cơ?
- Ê, không phải ngươi là hôn phu của cô ấy sao, ngươi ngạc nhiên cái gì chứ?
- Cái này tôi cũng vừa mới biết nè – Trần Hiệu Thiên méo mặt.
Lê công chúa cũng nhận ra việc này, cô khó chịu ra mặt, đây là món quà chân thành nhất mà nàng nhận được trong cái nơi coi trọng quyền lợi này, nàng sẽ nhất định không nhường nhịn.
- Vị cô nương này, món quà này là vị công tử đây dành tặng ta, chắc là cô nhầm lẫn.
Ngạo Tuyết trả lời không cảm xúc.
- Ây da, ai chả có lúc nhầm lẫn, với lại công chúa đây chắc sẽ không để ý đến món quà hèn mọn này đâu nhỉ.
- Đâu có, ta rất thích chúng đó chứ.
Thấy công chúa cứng đầu như vậy, Ngạo Tuyết khó chịu ra mặt.
- Đây là hôn phu của tôi nhầm lẫn đó chứ, phải không?
Cô ra hiệu cho Trần Hiệu Thiên, bất quá cậu trung thực trả lời.
- Nhầm đâu mà nhầm, vốn dĩ tôi định tặng nó cho hự…
- Nhìn này anh ấy đau bụng đến mê sảng rồi, chúng tôi sẽ đem món quà này về cho công chúa đỡ chướng mắt.
Nhưng đi chưa được một đoạn, thì cánh tay còn lại của Trần Hiệu Thiên bị công chúa kéo lại, việc này khiến mọi người há hốc mồm, đồng thời than thở, tên này đúng là số tốt.
- Công chúa, ý gì đây?
- Không có gì, nếu cần thì ta sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Lá ngọc cánh vàng như ngài sẽ không chịu chung chồng đâu nhỉ, còn không mau buông tay.
- Ta không ngại đâu, thời nào rồi mà còn cổ hủ vậy.
Rồi hai người keo qua kéo lại khiên Trần Hiệu Thiên tỉnh lại, Ngạo Tuyết liền nói.
- Hiệu Thiên, ngươi tặng cho ta đi, ta xinh đẹp hơn cô ta phải không?
Trần Hiệu Thiên mới tỉnh lại, đầu còn hơi choáng, nên trả lời theo bản năng.
- Tôi chỉ coi cô là bạn hự…
- Anh ấy lại mê sảng nữa rồi, đừng cản chúng tôi về nữa.
Nhìn cảnh này, quan khách bỗng không thấy ghen tị với Trần Hiệu Thiên nữa, mà tràn đầy cảm thông. Nhưng trước khi ngất, Trần Hiệu Thiên đại khái hiểu được vấn đề, cậu thì thào.
- Có hai con mà, mỗi người một con là được.
Rồi ngất đi, nghe được câu nói, cả Ngạo Tuyết lẫn Lê công chúa và các vị khách ở đây đều im lặng, một lúc sau thì tất cả cùng thốt lên.
- Ừ nhỉ.