Chương 16: Chuẩn bị

Hiệu Thiên Truyện

Chương 16: Chuẩn bị

- Vậy là ngươi trốn đến đây.
Ngạo Tuyết gạt đòn đánh của Trần Hiệu Thiên, đồng thời ra một cú đấm thẳng về phía cậu.
- Việc này đột ngột quá, tôi cần thời gian.
Cậu nhích nửa bước, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Ngạo Tuyết, dùng lực khắp cơ thể tung một cú vật qua vai.
- Ngươi có phải đàn ông không thế.
Ngạo Tuyết tuy bị ném bay nhưng khéo léo xoay chuyển cơ thể tiếp đất, lợi dụng bàn tay vật của Trần Hiệu Thiên để thu hẹp khoảng cách, "Bộp" một cú đẩy nhẹ và cái gạt chân chuẩn xác khiến cậu ngã chổng võ.
- Thế cô nghĩ vì ai mà tôi rơi vào cảnh này?
- Đừng trách ta thế chứ.
Ngạo Tuyết phủi áo, thần sắc lạnh nhạt, như thể không phải cô gây ra chuyện này vậy. Trần Hiệu Thiên đứng dậy, tiếp tục thủ thế.
"Bạch", một cú đá nhanh chóng, nhưng bị cậu đỡ được, thấy vậy, Ngạo Tuyết nhanh chóng thu chân rồi lại bồi thêm một cú đá thấp.
Lần này Trần Hiệu Thiên chớp thời cơ, khi né cú đá này cũng tăng tốc tiếp cận, "Bành", một cú đấm trúng đích khiến Ngạo Tuyết lùi lại.
- Ồ, ngươi tiến bộ nhanh đấy.
- Hô hô, cô chưa biết hết đâu.
Thế là hai người tiếp tục đánh đến xế chiều. Đây là ý của Trần Hiệu Thiên, bằng cách này sẽ gia tăng kinh nghiệm thực chiến.
- Tuy gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, nhưng kinh nghiệm chém giết thì ngươi phải tự tìm lấy.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Hiệu Thiên nói, Ngạo Tuyết nhìn mặt hắn, bĩu môi.
- Nói vậy thôi, chứ thực ra ngươi làm vậy vì cô công chúa phải không?
- Uây.
- Ngạc nhiên gì chứ, chắc ngươi chuẩn bị đi làm nhiệm vụ giết ma thú phải không, nên kiếm cớ trốn chạy để sang bên đây chuẩn bị chứ gì?
- Cô đi trong ruột tôi à?
- Ngươi quá dễ đoán ấy mà.
Ngạo Tuyết than thở, rồi nhìn Trần Hiệu Thiên, mặt không cảm xúc.
- Cô công chúa đó hoàn toàn có thể tự lo cho mình, hơn nữa cô ta không yếu như ngươi tưởng đâu.
Cái này hoàn toàn là sự thật, việc các môn phái đến tham gia kén rể cũng không phải để ý mỗi viên long thạch, Lê công chúa vốn xinh đẹp, cả tư chất lẫn thực lực đều không chê được.
- Tôi biết, nhưng dù sao tôi muốn trở thành một ngươi mà có thể tin tưởng được.
Ngạc nhiên, Ngạo Tuyết ngạc nhiên, cô im lặng một lúc mới thốt lên lời.
- Không ngờ ngươi cũng nói được như thế.
- Cô chửi xéo tôi đấy ạ.
Trần Hiệu Thiên bực bội, Ngạo Tuyết cũng cười trừ.
- Với lại…
Nói đến đó, Trần Hiệu Thiên dừng lại, cậu nhớ lại ánh mắt oán độc của cái tên Tần Ninh đó khi cậu về phái, việc đó khiến cậu không thể không đề phòng.
- Với lại làm sao?
- Không có gì đâu.
Trần Hiệu Thiên lắc đầu, khi cậu đang thu dọn đồ. Thì một tiếng trong trẻo vang lên.
- Vậy là anh ở đây à.
Lê Linh từ từ tiến đến, ý cười hiện rõ trên mặt, bất quá nó có vẻ hơi lạnh khi nhìn thấy Ngạo Tuyết, nàng nói đầy tính đe dọa.
- Ồ, anh có vẻ vui vẻ bên con mèo vụng trộm này nhỉ, anh "yêu".
Trần Hiệu Thiên khá lúng túng, Lê Linh có vẻ khá bực, nhưng có người còn bực hơn.
- Hả, nói gì đó, cún con, ghen tị khi chủ nhân mình thích con mèo này hơn à.
Ngạo Tuyết mặt không những lạnh, mà còn lẫn thêm một chút ngổ ngáo nữa. Lê Linh cũng cười nói.
- Đâu có, tôi chỉ lo sợ anh yêu giao du với hạng người không tốt thôi.
- Thôi nào, cậu ta cũng cần không gian riêng mình chứ.
Trần Hiệu Thiên đổ mồ hôi, cậu như cảm thấy có ánh lửa trong không khí vậy. Cậu đành phải can ngăn.
- Thôi nào, chúng ta dù sao cũng là bạn mà.
Lê Linh cười rạng rỡ.
- Nếu anh yêu nói vậy thì em sẽ nghe theo.
- Chậc.
Ngạo Tuyết đánh lưỡi một cái, Trần Hiệu Thiên tranh thủ nói nhỏ với cô.
- Cư xử chẳng giống cô bình thường gì cả.
- Cô công chúa nhà ngươi làm ta bực mình.
- Cô có phải trẻ con đâu.
Nhìn hai người thì thầm to nhỏ ngay trước mặt mình, Lê Linh mặt đẹp cứng đơ, trán đã nổi gân, gằn giọng.
- Hai người thân nhau quá nhỉ?
- Có à?
Cả hai người đồng thanh trả lời, càng khiến Lê Linh tức đến đỏ mặt. Nàng kéo Trần Hiệu Thiên, mặt lạnh lẽo.
- Thật bất tiện, nhưng chúng tôi phải về rồi, anh yêu chúng ta cần nói chuyện.
- Ây ây, đừng kéo, tôi tự đi được mà.
- Không tiễn.
Ngạo Tuyết vẫy tay, mặc kệ tiếng cầu cứu của Trần Hiệu Thiên, cô lạnh lùng đi về chỗ của mình.