Chương 20: Tâm sự

Hiệu Thiên Truyện

Chương 20: Tâm sự

- Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?
- Ồn quá đó, ngủ đi chứ.
Miêu Mạt Mạt gào thét, Trần Hiệu Thiên khó chịu rụi mắt, miệng ngáp dài. Lúc này đây hai người đang ngủ cùng phòng, vì sao á?
Khi Trần Hiệu Thiên và Liễu Hạ kết thúc bữa ăn, hai người quay trở về nơi nhà khách qua đêm, và thật trùng hợp.
- Ngươi làm gì ở đây?
- Câu đó ta hỏi mới đúng.
Ngạc nhiên hơn là họ lại cùng ở trọ với Tần Ninh và Miêu Mạt Mạt, gặp mặt nhau là Tần Ninh bắt đầu gây gổ với Liễu Hạ, như chó với mèo, Trần Hiệu Thiên than thở nhìn hai người, nếu họ gặp nhau ở một trường hợp khác, có lẽ hai người đã là bạn thân.
Khi cả hai bận cãi nhau, thì quản lý khách sạn xuất hiện với vẻ áy náy.
- Xin lỗi các vị, nhưng chúng tôi chỉ còn hai phòng cuối cùng thôi.
Nghe vậy, bốn người cứng đờ, rồi nhìn nhau. Miêu Mạt Mạt mở lời.
- Tuổi các anh?
- Ta mười tám.
- Ta cũng vậy.
- Tôi mười sáu.
Theo thứ tự, Liễu Hạ trả lời rồi đến Tân Ninh, Trần Hiệu Thiên cuối cùng. Nghe vậy, Miêu Mạt Mạt chỉ vào Trần Hiệu Thiên.
- Cậu sẽ cùng phòng với ta.
- Tại sao?
Mọi người thắc mắc.
- Cậu nhỏ tuổi nhất.
- Nó không thuyết phục một chút nào cả.
----
Miêu Mạt Mạt nghĩ lại mà than thở, Trần Hiệu Thiên nói.
- Cô có thể ngủ một mình được mà.
- Ta đâu thể ích kỉ thế được.
- Cô tốt bụng thật đó.
- Ngươi, ngươi muốn tán tỉnh ta phải không, ta không dễ mắc lừa đâu?
Miêu Mạt Mạt được khen, cô đỏ mặt ấp úng.
- Nói lăng nhăng, tôi không có ý định gì với cô hết.
- Nên vậy, đừng tơ tưởng nữa…
- Được, khuya rồi, làm ơn ngủ đi.
Trần Hiệu Thiên nài nỉ, xong cậu kéo chăn che kín mặt. Miêu Mạt Mạt cũng không nói gì nữa, thế là cả hai chìm trong im lặng. Nhưng…
- Nè, cậu ngủ chưa…
- Cậu chưa ngủ phải không?
- Nè…
- Gì đây má?
Trần Hiệu Thiên lật chăn đầy khí thế, Miêu Mạt Mạt bối rối.
- Không, chỉ là ta từ nhỏ không ngủ qua đêm với người khác, nên…
Trần Hiệu Thiên nhìn Miêu Mạt Mạt, khuôn mặt cô thể hiện rõ: "Tôi muốn nói chuyện", cậu thở dài.
- Vậy chúng ta nói chuyện chút nhé?
- Thật chứ? Tôi không có hứng thú nói chuyện với cậu nhưng đành vậy.
Trần Hiệu Thiên nhìn cái đuôi ngoe nguẩy của cô, nhìn cô ấy có vẻ thích thú đấy chứ. Cậu đành chiều theo vậy, trông cô háo hức khi ngủ qua đêm nhà bạn vậy, mà…
- Cô không có bạn phải không?
- Cái…
- Khi chúng ta nói chuyện đêm thế này thì chú trọng trung thực đó.
Miêu Mạt Mạt nghe vậy, lưỡng lự chút rồi cũng thú nhận.
- Ừ, ngay từ bé ta đã phải gánh trọng tránh của bộ tộc, nên lúc nào cũng phải tu luyện để trở nên mạnh mẽ, vì vậy mà ta ít gần gũi vói lũ trẻ bằng tuổi.
- Ồ, thảo nào cơ bụng cô đẹp vậy.
- Muốn chết hả.
- Coi như tôi lỡ lời.
Trần Hiệu Thiên cười trừ.
- Mà, cô có buồn không?
Miêu Mạt Mạt trầm tư, cô nhìn ra phía cửa sổ, đôi mắt đẹp chăm chú, cô nhẹ giọng.
- Không, ta không buồn, ta chỉ cảm thấy cô đơn.
- Nó khác nhau hả?
- Chắc vậy, ta tuy cảm thấy cô đơn, nhưng mỗi khi nhìn nụ cười vui vẻ của dân làng, ta lại không thấy buồn nữa, như vậy là đủ.
- Cũng đúng, có cơ bụng đẹp thế thì buồn sao được?
- Ngươi làm ơn thôi đùa về chúng có được không.
Trần Hiệu Thiên cười vui vẻ, Miêu Mạt Mạt cũng cười, chưa bao giờ cô vui đến thế.
- Thật lạ, ta không nghĩ ta lại nói chuyện thẳng thắn vói người mới gặp lần đầu.
- Chắc vì qua đêm nay chúng ta không gặp nhau nữa.
Câu nói khiến Miêu Mạt Mạt có vẻ buồn, cô im lặng, mặt ti nghỉu, Trần Hiệu Thiên cũng biết mình lỡ lời, nhưng đó là thật.
Một lúc sau, Trần Hiệu Thiên không chịu nổi, đơn giản vì cô mèo kia đang phát ra hắc khí khiên cậu cảm thấy đau ruột, cậu vò tóc.
- Này, cô muốn làm bạn với tôi không?
- Gì?
Miêu Mạt Mạt giật mình, cô ngồi dậy hỏi lại.
- Chúng ta làm bạn chứ?
- Ta, có thể sao?
- Sao không, hay là cô chê bai tên hèn này?
- Không, không, chỉ là ta…
Cô xua tay liên tục, ấp úng trả lời. Trần Hiệu Thiên lặp lại lời cô.
- Chỉ là…
- Ta không biết làm thế nào để kết bạn.
Nhìn cô lúng túng, đôi tai vẫy vẫy khiến cậu nhận ra, cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ. Trần Hiệu Thiên lại gần Miêu Mạt Mạt, giơ ngón tay út lên, đồng thời kêu cô làm theo.
- Vậy chúng ta đã thành bạn rồi đó.
Miêu Mạt Mạt nhìn ngón tay út của mình ngoắc với ngón tay út của Trần Hiệu Thiên, cô ngạc nhiên.
- Chỉ thế thôi sao.
- Thực ra, khi cô và tôi nói chuyện với nhau, khi cô tâm sự cũng như bảy tỏ tấm lòng của mình với tôi, giống như một người đã nói, khi chúng ta có thể trung thực cảm xúc với nhau, chúng ta thành bạn từ lúc đó rồi.
- Thế còn đây.
- Đây ư, đây coi như lời hứa với cô, với người bạn của tôi, tôi sẽ giúp cô lúc cô cần, lắng nghe cô lúc cô buồn, vui cùng cô, khóc cùng cô, nhưng tôi sẽ không chết cùng cô đâu.
Trần Hiệu Thiên cười hì hì, Miêu Mạt Mạt đỏ mặt, tai cô ngoe nguẩy tạo nên sự dễ thương chết người với khuôn mặt xinh đẹp. Trần Hiệu Thiên nhìn cô, đứng hình, nói.
- Đẹp quá.
Nghe vậy, Miêu Mạt Mạt mặt càng đỏ hơn, cô bẽn lẽn.
- Ngươi…
- Cơ bụng của cô.
"Bạch", Miêu Mạt Mạt nắm đầu của Trần Hiệu Thiên, hét lớn.
- Tại sao chỉ có cơ bụng của ta chứ?