Chương 12: So tài

Hiệu Thiên Truyện

Chương 12: So tài

Việc phát hiện một người xuyên việt khác không làm cậu cảm thấy vui gì cả. Trái lại làm Trần Hiệu Thiên cảm thấy nguy cơ vô cùng. Người xuyên việt chủ yếu là những kẻ có hối tiếc với kiếp trước, sự oán hận khiến linh hồn không đầu thai mà phá thời không xuyên qua vị diện khác.
Khi có cơ hội làm lại, chúng sẽ sống không trói buộc, muốn giết thì giết, thứ gì của ta thì ta sẽ cướp cho bằng được, để thỏa mãn tham vọng đạt được đỉnh phong.
Tuy không phải người xuyên việt nào cũng thế. Nhưng Trần Hiệu Thiên khẳng định tên họ Tần này không phải dạng tốt đẹp. Tên công tử họ Liễu theo Trần Hiệu Thiên nghe được, cũng chỉ khiêu khích vài câu, mà bị đánh cho gần như tàn phế.
Nếu không có người can thiệp, thì chắc đã bị thịt tại chỗ. Ra tay tàn nhẫn vô cùng.
"Không thể lộ ra được, kẻ này quá tàn nhẫn".
Trần Hiệu Thiên cảnh giác, cậu cũng nhận ra Ngạo Tuyết đang chú ý đến tên Tần Ninh này, hay đúng hơn, là chiếc nhẫn mà hắn đeo.
Mắt cô ánh ra cái nhìn kỳ dị, rồi lập tức thu liễm, nhưng vẫn âm thầm kiểm soát. Sự việc đã được sắp xếp ổn thỏa, các khách mời cũng bắt đầu về chỗ của mình, lúc này Trần Hiệu Thiên nhân ra công chúa vẫn nhìn mình, mặt cười khó hiểu.
- Vậy xin phép, ta phải đi rồi.
- À, Vâng.
Nói đoạn quay lại vị trí ngồi của mình, bỏ lại Trần Hiệu Thiên khó hiểu nhìn theo, cái nhìn kỳ lạ mà công chúa bỏ lại khiến cậu phải suy nghĩ, cái nhìn đầy ẩn ý.
- Này, về vị trí thôi, bắt đầu rồi.
Ngạo Tuyết gọi Trần Hiệu Thiên, cả hai ngồi cùng một chỗ. Đó là chỗ của các thanh niên tài tuấn của những môn phái khác. Trần Hiệu Thiên nhìn xung quanh, trai đẹp, nhìn trái trai đẹp, nhìn phải cũng vậy, việc này khiến cậu phát bệnh.
- Tôi muốn ói quá, đúng là thảm họa mà.
- Đồ yếu đuối, chỉ việc cỏn con này mà đã hoảng loạn.
Trần Hiệu Thiên nhìn bên cạnh, Ngạo Tuyết mặt không đổi, lạnh như băng, nhưng…
- Sao cô cúi mặt xuống vậy.
- Im miệng.

- Giờ là tiết mục tặng lễ vật.
Khi nghe đến đây, các nam đệ tử mắt sáng lên, tay phải lật một phát là có ngay một gói quà, có to có nhỏ. Trần Hiệu Thiên trợn mắt, mấy tay này là nhà ảo thuật à. Cậu nói với Ngạo Tuyết.
- Không có so tài sao? Tôi tưởng… Khoan, so tài chẳng nhẽ là so "tài".
- Ừ, xem thằng nào có tiền hơn đó.
Kén rể kiểu này đậm chất quan liêu, Trần Hiệu Thiên phỉ nhổ, đồng thời buồn thay cho công chúa. Lần lượt những món quà sang trọng được mang lên, khiến cả hai người nhìn phát chán.
- Ta ra ngoài đây.
Ngạo Tuyết buồn bực, đang định đứng lên. Bỗng cô dừng lại, nhìn chằm chằm lên phía trên. Trần Hiệu Thiên tò mò nhìn theo, cậu nhận ra trên đó ngoài bầy đám quà của khách.
Có một mâm vàng đặc biệt hơn, bày trên là hai viên đá. Một viên màu đỏ rực, có ấn ký rồng trên đó, chắc là Long thạch, còn lại là một viên đá màu đen xì, không có một chút nổi bật gì cả.
Ngạo Tuyết lập tức ngồi xuống, kéo cổ áo Trần Hiệu Thiên, mặt lãnh khốc.
- Cưới công chúa cho ta.
Trần Hiệu Thiên méo mồm nhìn cô gái cạnh mình, đôi mắt xinh đẹp sắc lạnh lúc này hiện ra sự điên cuồng.
- Cái…cái gì cơ?
- Mang công chúa về đây, hay nói đúng hơn, mang đồ cưới của cô ta về đây.
- Cô điên à, tự dưng dở chứng gì vậy?
- Điên ư, ta nói cho ngươi hay, khi mà ta điên lên, ngươi không dám tưởng tượng đâu!
- Có thể gợi ý không?
- Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ đảo lộn quá trình bài tiết chất thải với quá trình thu nạp thức ăn, việc đó sẽ đưa ngươi xuống tận cùng của cái chuỗi thức ăn trên thế giới này.
- Wow, nghe tệ thật.
Trần Hiệu Thiên chịu thua, dưới dâm uy của Ngạo Tuyết, bắt buộc phải đem công chúa về nhà.
- Quá khó, cô biết tôi chẳng có cái đinh gì mà.
- Cái này ta cũng đã tính tới, không phải lo, ta đã chuẩn bị.
Ngạo Tuyết nói, mặt không biểu tình móc ra cái túi gấm. Trần Hiệu Thiên nhận ra đây có lẽ là túi trữ vật trong truyền thuyết. Ngạo Tuyết tìm tòi một lúc, bỗng cô mặt đổ mồ hôi.
- Này, cô làm tôi lo rồi đấy, lễ vật đâu mau đưa đây.
- Dùng rồi.
- Gì cơ?
Ngạo Tuyết mặt quay hướng khác.
- Ta dùng nó để tăng tu vi rồi.
- HÍ.
Trần Hiệu Thiên đơ mặt, miệng than nhẹ.
- Vậy tính sao đây?
- Khi gặp khó khăn, hãy cứ bình tĩnh, rồi sẽ tìm ra con đường dẫn đến chiến thắng.
- Cái khó khăn đó căn bản không phải của tôi.
Trần Hiệu Thiên khổ sở.
- Im, nếu ngươi không làm được, thì đừng trách ta.
Ngạo Tuyết mặt căm giận, nhưng trong lòng thở dài, tuy nói vậy nhưng nếu thất bại thì cô cũng chẳng định làm gì Trần Hiệu Thiên cả.
Trần Hiệu Thiên nhìn khắp nơi suy tính, miệng lẩm bẩm.
- Làm sao đây, làm sao đây? Đúng rồi, tôi ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay.
Nói nhanh với Ngạo Tuyết, Trần Hiệu Thiên chạy nhanh ra ngoài.