Chương 15: Tân hôn

Hiệu Thiên Truyện

Chương 15: Tân hôn

- Vậy ra đây là nơi anh ở à?
Lê công chúa hiếu kì nhìn khắp xung quanh, giờ nàng đã theo Trần Hiệu Thiên trở về Thiên Hỏa phái, với danh nghĩa vợ của cậu, điều này khiến Trần Hiệu Thiên đau đầu.
Viên Long thạch thì cậu đã giữ lại để đột phá đến Huyền cảnh, còn hắc thạch thì đưa cho Ngạo Tuyết. Cũng từ trong miệng cô mà cậu biết lai lịch của bông hoa cậu nhặt được, cậu cũng hỏi luôn cách sử dụng chúng.
Nhìn lại Lê công chúa, Trần Hiệu Thiên vò đầu, rồi kệ nó, đến đâu thì đến. Thầm xin lỗi cô gái trong lòng mình.
- Nơi này phản ánh con người anh vậy.
Lê công chúa ngồi xuống, lúc này cô mặc một bộ võ phục đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa vô cùng năng động. Nàng nghiêng đầu hóm hỉnh.
- Phản ánh con người tôi á.
Trần Hiệu Thiên nhìn xung quanh.
- Nhưng ở đây chẳng có gì cả.
Nghe vậy, Lê công chúa cười lớn, cô sặc sụa ôm bụng.
- Rất vui đúng không, cô cảm thấy vui à?
- Vui thiệt mà.
- Đúng thật.
Sau khi cười chán, Trần Hiệu Thiên ngồi xuống đối diện với Lê công chúa.
- Công chúa, tôi…
- Tên em là Lê Linh, là vợ anh chứ không phải công chúa được chứ, nghe xa lạ quá.
- Chúng ta mới quen nhau được ba ngày thôi mà.
- Bỏ qua tiểu tiết đi. Vậy anh sau này tính sao đây?
- Tính?
- Cuộc sống sau này của chúng ta, không phải sao?
Trần Hiệu Thiên nghĩ thì cũng đúng thật, Lê Linh dù có muốn chối cũng không được rồi, đành chấp nhận nàng ấy. Giờ cậu bắt buộc phải sống trách nhiệm hơn. Trần Hiệu Thiên mải mê suy nghĩ xây dựng tương lai.
Khi trời đã tối, Trần Hiệu Thiên nhìn quyển sách trong tay, đây là kế hoạch và thành quả của cả một ngày, trong đó ghi lại những việc cậu cần làm trong hiện tại, mục tiêu ở tương lai.
Vô cùng tỉ mỉ, nhìn chúng, Trần Hiệu Thiên cảm thấy rất thành công.
- Đây là kiệt tác của ta, ta sẽ đặt tên cho con là...
Một từ bỗng lóe lên trong đầu cậu.
- Kế hoạch hóa gia đình, được đó.
- Kế hoạch gì cơ?
- À hí.
Trần Hiệu Thiên giật bắn, giấu vội quyển sách ra sau, miệng lắp bắp.
- Không có gì, mà cô có…
Đến đây thì cổ họng cậu bị cái gì đó chẹn vào, Lê Linh đã thay bộ võ phục thành một món đồ ngủ, nhìn như trong suốt nhưng lại kín chỗ cần kín, thể hiện rõ thân thể xinh đẹp.
- Anh ngạc nhiên gì chứ, đến giờ nghỉ ngơi rồi đó.
Lê Linh mặt đỏ đầy xấu hổ, giọng cô đầy ngượng ngùng. Trần Hiệu Thiên cũng nóng mặt, cậu ấp úng.
- Đúng, vậy tôi sẽ ra ghế nằm.
"Kéo", bất ngờ Le Linh kéo vạt áo cậu lại, mặt đáng yêu.
- Chúng ta là vợ chồng mà, ngủ chung cũng không sao đâu.
- Có sao đó mẹ trẻ.
Cuối cùng hai người cũng ngủ chung một chỗ, nhìn Lê Linh có vẻ rụt rè, nên Trần Hiệu Thiên trấn an.
- Đừng lo, tôi hứa sẽ không làm gì đâu.
Lê Linh gật nhẹ, rồi từ từ áp sát người mình vào lòng Trần Hiệu Thiên, việc này khiến tim cậu gia tốc cực nhanh, tựa như có đoàn tàu hỏa vậy. Cảm giác mềm mại ấm áp vô cùng dễ chịu khiến cậu suy nghĩ mông lung.
"Không được, không được để thú tính chiếm lấy mình, hỡi người con gái trong mộng của anh, hãy cho tôi định lực", Trần Hiệu Thiên gửi lời cầu nguyện đến cô gái trong mơ của cậu.
- Anh biết đấy…
- Ừm.
- Vì chúng ta là vợ chồng nên em không ngại đâu.
Lê Linh mặt đỏ ửng, diễm lệ vô cùng, Trần Hiệu Thiên bắt đầu nhận ra mặt mình bốc khói, bỗng Lê linh thốt lên.
- Ý, có cái gì đó chọc vô người em.
- Không không có gì đâu, cô tưởng tượng đó.
- Nào có, em nhận ra rõ ràng, chẳng lẽ…
Lê Linh bỗng như hiểu ra, tinh nghịch nhìn Trần Hiệu Thiên.
- Anh cũng hư quá nha, cứ nói là sẽ không làm mà.
- Không… tôi đâu…
- Em không ngại đâu mà, cứ tới đi.
- Ôi giời ơi, làm ơn ngủ đi mà argh…
------------
Sáng hôm sau, Ngạo Tuyết nhìn Trần Hiệu Thiên phờ phạc, mắt thâm tím, cô vỗ vai cảm thông.
- Cậu chắc phải rất vất vả.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dài não ruột trong một chiều buồn.