Chương 14: Lựa chọn

Hiệu Thiên Truyện

Chương 14: Lựa chọn

- Cô ra đòn nặng lắm đó.
- Gì cơ anh yêu, anh nói gì em không hiểu gì hết.
- Chính là cái này này.
Chỉ vào chỗ thâm nơi bụng, Trần Hiệu Thiên nói to. Ngạo Tuyết nhìn lướt qua rồi tiếp tục chơi với con mèo béo.
- Mèo ngoan dễ thương ghê.
- Này, đừng có mà lơ tôi.
- Mà quan trọng hơn, ngươi kiếm bông hoa này ở đâu thế.
Ngạo Tuyết giơ lên bông hoa mà cậu cài lên con mèo, Trần Hiệu Thiên nhìn một chút rồi trả lời.
- Nhặt được.
- Nhặt?
- Ừ, thấy chúng nó ở góc khuất rồi cũng đẹp nữa nên tôi tiện tay hái luôn.
Ngạo Tuyết nhìn Trần Hiệu Thiên bằng đôi mắt cá chết, điều này khiến cậu tò mò.
- Có vấn đề gì sao?
- Không có, chỉ hơi ghen tị thôi.
Câu trả lời hờ hững vô cùng, khiến Trần Hiệu Thiên khó hiểu. Ngạo Tuyết tiếp tục nhìn vào bông hoa, cô nhận ra lai lịch của nó. "Hỗn Nguyên" hoa, hỗn độn là bản nguyên của thế giới, từ hỗn độn sinh ra mọi vật, những nguồn năng lượng cao cấp cũng từ đó mà sinh.
"Hỗn Nguyên" hoa là kết tinh của Hỗn Nguyên lực, một trong những nguồn năng lượng mạnh hàng đầu, và cũng là nguồn năng lượng được săn đón nhiều nhất. Đơn giản vì có thể cho Huyền đản hấp thụ chi lực, khi Linh thể được sinh ra sẽ có thể sở hữu một khả năng đặc biệt.
Hấp thụ được mọi nguồn năng lượng không phân biệt cao thấp, tuy vẫn có những nguồn năng lượng sánh ngang với Hỗn Nguyên lực thì không thể hấp thụ được, nhưng thế cũng là rất mạnh.
Ngạo Tuyết bắt Trần Hiệu Thiên mang được công chúa về, đơn giản là cô nhìn trúng viên hắc thạch, nó có một sợi Hỗn Nguyên lực, cao hơn Long lực không chỉ vài cấp.
Bất quá giờ không cần thiết, để kết tinh một bông Hỗn Nguyên hoa, cần hơn vạn năm, và cũng phải có vận khí vô cùng mới hái được. Nhìn Trần Hiệu Thiên tiện hái hai bông.
Ngạo Tuyết chỉ cảm thán, đồng thời càng chắc chắn, cậu trai này là người thay đổi vận mệnh của mình.
- Mà sao ngươi nghĩ ra được cái thứ này làm lễ vật vậy.
Cô nâng con mèo lên trước mặt Trần Hiệu Thiên, mắt con mèo không cảm xúc, lại lười biếng ngáp một cái.
- À, thì tôi nghĩ con gái thích đồ trang sức, thích hoa, thích những thứ dễ thương, thế là tôi kết hợp lại thì được cái này đây.
Trần Hiệu Thiên xoa đầu con mèo béo, mặt nó nhìn hưởng thụ vô cùng.
- Ta không biết nên gọi ngươi là thiên tài hay ngốc nghếch đây?
- Hãy gọi tôi là thiên tài bị ngu.
- Tên hay đó.
- Vậy tôi sẽ gọi cô là mặt lạnh.
- Cho qua.
- Vậy thì người lạnh.
- Đó là cái gì vậy.
- Không thích à, nữ lạnh nhé?
- Chúng ta thôi nói về cái này được không?
- Được, máu lạnh thì sao?
- Im.
----
Lúc này khi tiệc sắp tàn, vị tân Vương mới bắt đầu vào chủ đề chính, nói ngắn gọn là muốn con gái mình chọn chồng đó, Trần Hiệu Thiên tóm gọn lại, vì đơn giản hơn, chỉ cần làm chức to.
Các vị đó sẽ không bao giờ vào ý chính ngay, mà còn vòng vo một lúc, giống như làm văn phải có mở bài vậy, chính lý do đó mà cậu chẳng muốn chú ý tí nào.
- Mời công chúa.
Lê công chúa đứng lên, đây là lúc cô ra quyết định của mình, cả khán đài im lặng. Mặt ai cũng căng thẳng vô cùng, trừ Ngạo Tuyết và Trần Hiệu Thiên, cả hai đều không có hứng thú với việc này cho lắm.
Tần Ninh vô cùng tự tin, mặt duy trì cười nhẹ, như thể nắm chắc. Lê công chúa nhìn sang phía hắn càng khiến hắn vui vẻ ra mặt.
Công chúa nói nhỏ nhẹ.
- Con chọn…
Đồng thời nhẹ nhàng vươn ngón tay, như nắm chắc phần thắng, Tần Ninh định nhổm dậy, thì công chúa đưa ngọc thủ sang chỗ khác. Nơi mà cô chỉ là nơi mà Trần Hiệu Thiên đang ôm mèo béo.
- Là chàng.
Cả khán đài lập tức ồn ào lên, Tần Ninh thì mặt cứng lại, Trần Hiệu Thiên kinh ngạc nhìn về phía công chúa đang mỉm cười, nhìn khắp nơi, rồi giơ con mèo lên.
- Công chúa chỉ con mèo này á?
- Meo…
- Không.
Lê công chúa đi đến gần chỗ cậu, đi theo cũng là con chó béo mà cậu tặng. Lê công chúa ôm nó lên, đứng đối diện với Trần Hiệu Thiên, mặt công chúa đỏ lên, nhìn chăm chú cậu trai trước mặt.
- Ta đã nhìn thế giới này vô cùng sặc sỡ kể từ mới sinh, chúng có lúc rực rỡ như pháo hoa dưới trời đêm, lại có lúc bẩn thỉu như cặn bã. Sợ hãi, đau đớn, ta phải giấu sâu trong lòng, vì ta sợ, sợ những màu sắc vây quanh ta sẽ nhấn chìm ta…
Rồi công chúa lại gần hơn, cả hai con vật cũng biết ý mà nhảy xuống, chỉ để lại Trần Hiệu Thiên mặt đối mặt với công chúa, khi cả hai cách nhau rất gần. Mặt Trần Hiệu Thiên cũng đỏ lên, dù sao bị áp sát gần thế này thì ai cũng cảm thấy xấu hổ thôi.
Nhìn vậy, Lê công chúa mỉm cười lên, vô cùng diễm lệ, nàng mạnh bạo ôm lấy Trần Hiệu Thiên, vì thấp hơn công chúa, nên cậu như vùi mặt vào nơi mà ai cũng muốn được đập mặt vào đó.
Việc này khiến Trần Hiệu Thiên mặt đỏ nay càng đỏ hơn, cậu ấp úng chẳng biết nói gì, thấy vậy Lê công chúa nhẹ nhàng nói.
- Nhưng chỉ cần có cậu, ta tin, ta sẽ không bao giờ đánh mất chính mình.
Đúng vậy, Lê công chúa nhìn thấy màu sắc của mỗi người thể hiện tâm tình hoặc tính cách thật mà họ che giấu. Nhưng chỉ có Trần Hiệu Thiên là cô không nhìn được gì. Nàng nhận ra, khi vui thì cậu sẽ cười thật lớn, khi tức thì mặt cậu nhăn nhó, lúc bối rối hay xấu hổ cậu sẽ đỏ mặt, Trần Hiệu Thiên chưa bao giờ lừa gạt cảm xúc của mình.
Chính vì vậy, Lê công chúa mới chọn cậu, vì cô tin, cậu chính là người mà cô tin là sinh ra để đến bên cô.
- Xin lỗi, nhưng tôi thích người khác rồi.
Trần Hiệu Thiên hoảng hồn lại, nói với công chúa.
- Không sao, em không ngại.
- Nhưng tôi thì có.
Công chúa rất cứng đầu, thế nên Trần Hiệu Thiên đành gửi gắm ánh mắt cầu cứu với đức vua.
- Bệ hạ, chắc ngài cũng không muốn con gái mình phải lấy chung chồng đâu mà phải không, mong ngài suy xét.
Vị tân Vương nghe vậy, cũng lập tức đứng lên, Trần Hiệu Thiên mừng thầm.
- Tiệc kết thúc, giải tán.
- Đừng có lơ tôi chứ…