Chương 23: Phía nam

Hiệu Thiên Truyện

Chương 23: Phía nam

Sau vài ngày của trận đánh xếp hạng, Trần Hiệu Thiên cảm thấy mình bị xoi mói rất nhiều, đi đến đâu cũng có lời nói gì đến cậu.
Bỏ qua những thứ ấy, cậu tiếp tục tìm nhiệm vụ. Tất cả những nhiệm vụ được treo trên bảng thông cáo, nếu muốn nhận thì có thể mang giấy đến tìm quản sự.
Nhìn nhìn, nhiệm vụ phổ biến nhất là tìm thảo dược và săn ma thú, vì các tài nguyên tu luyện là cung không đủ cầu, nên những nhiệm vụ như vậy luôn là những nhiệm vụ nhiều nhất và cũng là rèn luyện cho tân đệ tử.
Trần Hiệu Thiên không chọn mấy thứ đó, lướt qua một lượt, cậu nhìn thấy đó là một nhiệm vụ trợ giúp miêu tộc phía nam, "Hình như Mạt Mạt cũng ở phía nam", Trần Hiệu Thiên tự nhủ.
Không nghĩ nhiều, trên nhiệm vụ ghi cần gấp sự trợ giúp, Trần Hiệu Thiên nhanh chóng nhận nhiệm vụ. Trở về sửa soạn, Lê Linh cũng giúp một tay, Trần Hiệu Thiên cũng hơi lo vì hay để cô ấy một mình, nên…
- Thế là cậu đưa cô ta đến đây?
Ngạo Tuyết nghiến răng, Trần Hiệu Thiên cũng bất đắc dĩ, nhưng cố nài nỉ.
- Thôi mà, dù sao tôi cũng tin vào cô nhất.
- Chồng, sao em lại phải ở với cái cục băng này.
Lê Linh khó chịu ra mặt, bằng cách nào đó thì khi gặp mặt hai người như có thù từ kiếp trước vậy, không gây gổ không chịu được.
- Câu này tôi nói mới đúng.
- Muốn no đòn à.
- Lên đây.
Thế là hai người lại lao vào quần ẩu, Trần Hiệu Thiên thấy hai nữ "hợp" nhau đến vậy, nên im lặng tháo lui. Bỏ ra một số linh thạch nhất định, cậu thuê được một cỗ tàu bay, với tốc độ nhanh chóng, Trần Hiệu Thiên thẳng tiến đến bộ lạc của người bạn mình.

- Theo bản đồ thì đây là nơi cần đến.
Sau ba ngày, với tốc độ nhanh chóng của chiếc tàu bay, Trần Hiệu Thiên đã ở địa phận miêu tộc. Nhưng giờ đây cậu đang bị lạc, cẩn thận ngó bản đồ, Trần Hiệu Thiên khó hiểu.
- Đúng là đây rồi, vậy…
"Phập". Một mũi tên cắm ngay mũi chân cậu, khiến Trần Hiệu Thiên giật bắn, cậu không hề nhận ra mũi tên này đến lúc nó cắm dưới đất. Nghĩ vậy cậu thả lỏng, Trần Hiệu Thiên từng luyện tập để đối phó với đòn tấn công bất ngờ.
Mà vừa rồi cậu không nhận ra, thì đối phương hoàn toàn có thể lấy mạng cậu, nhưng họ có vẻ không có ý định thù địch.
- Người đến là ai?
- Thiên Hỏa phái đệ tử.
- Bằng chứng.
Trần Hiệu Thiên rút ra thẻ thân phận từ trong túi, thẻ này có là đặc thù của phái, chỉ cần kiểm tra một chút là nhận biết được. Giơ cao lên quá đầu để đối phương có thể thấy được.
- Được rồi. Là khách. Hạ vũ khí xuống.
Từ trên cây nhảy xuống, hiện rõ thân ảnh của các tộc nhân miêu tộc, ngoại hình họ không khác gì con người ngoài trừ có tai và đuôi mèo. Một tiểu đội năm người, đều có mang vũ khí, cầm đầu là một cô gái.
Nhìn cô Trần Hiệu Thiên chỉ biết than, cái thế giới này nhiều con gái đẹp thật. Khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt bảo ngọc, miếng bị mắt che đi bên phải nhưng không làm cô bớt đẹp đi, thân hình khá cơ bắp nhưng vẫn rất chuẩn, mái tóc trắng nổi bật và làn da nâu khỏe mạnh đầy sức sống.
Cô có vẻ khá lạnh nhạt, sau màn chào hỏi có thể bỏ qua.
- Tôi đến trợ giúp cho bộ tộc các bạn.
- Vậy à.
Cô ấy có vẻ không mặn mà lắm với việc này, dẫn cậu đến chỗ của ngôi làng Trần Hiệu Thiên hiểu ra cô lại có biểu cảm như thế.
Người người nằm la liệt, mặt tái môi thâm, biểu hiện suy nhược. Còn có một số người thổ huyết liên tục, nếu không có người giúp thì chắc họ đã nôn hết máu mà chết.
"Bệnh dịch".
Trong đầu Trần Hiệu Thiên nổi lên từ này, thái độ của cô mèo tóc bạc vừa rồi không thể trách được, cậu nhận công việc bảo vệ làng chứ không giúp được gì trong việc chữa bệnh.
- Mạt Mạt., có khách.
- Tới đây, Mi Mi
Cô mèo tóc bạc gọi, đáp trả lại là người bạn mà cậu chưa gặp hai tháng. Miêu Mạt Mạt có vẻ tất bật, mái tóc hơi rối, khuôn mặt hiện ra sự thiếu ngủ trầm trọng. Nhưng không che Lấp được đôi mắt sáng của cô.
- Hiệu Thiên, là cậu.
- Ừ.
- Lạnh lùng quá vậy, chúng ta là bạn mà.
Miêu Mạt Mạt như lấy lại tinh thần, nồng hậu đón tiếp cậu, cả hai nói không được bao lâu.
- Miêu cô nương.
Lại cái giọng quen thuộc, Tần Ninh xuất hiện, Trần Hiệu Thiên không ngạc nhiên lắm, lần trước cậu nghe được cuộc nói chuyện của Tần Ninh và Miêu Mạt Mạt về thuốc thang gì đó.
Chắc là vì vụ này đây. Tần Ninh cũng nhận ra Trần Hiệu Thiên, khuôn mặt hắn có vẻ âm trầm nhưng giấu kín đi.
- Ta muốn bàn chuyện về cách chữa bệnh này, không tiện có người ngoài.
- Này…
Miêu Mạt Mạt bất mãn, Trần Hiệu Thiên cản lại.
- Nếu cô có việc quan thì cứ đi đi, dù sao tôi cũng chấp hành nhiệm vụ luôn đây.
Nghe vậy, Miêu Mạt Mạt cũng thôi. Sau khi hai người rời đi, chỉ để lại Trần Hiệu Thiên và…
- Mi Mi.
- Không được gọi như thế. Tên ta là Liễu Mi.
Sau khi đổi xưng hô, Liễu Mi bắt đầu chỉ dẫn những việc cậu phải làm.
- Việc của cậu là bảo vệ những khu vực xung quanh và báo động khi có gì khả nghi.
- Hiểu rồi.
- Theo tôi, từ giờ tôi với cậu là một đội.
Vậy là Trần Hiệu Thiên bắt đầu công việc của mình, cảnh giác và bảo vệ làng. Nhờ có Liễu Mi hướng dẫn nên công việc cũng khá suôn sẻ. Trần Hiệu Thiên nhìn những người bị bệnh trong làng, trong lòng ấp ủ vài thứ, nhưng chưa có cơ hội thực hiện.
Khi trời tối, lúc này đây trên một cây to có thân to ngang một chiếc giường. Trần Hiệu Thiên đang ở cùng Liễu Mi, cậu nhận ra trạng thái bất thường của Liễu Mi.
- Này, cô có sao không?
Lắc vai của Liễu Mi, cô bắt đầu thở nặng hơn, mặt cũng tái đi. Trần Hiệu Thiên lo lắng, cậu định đưa cô về làng thì một bàn tay mềm mại chặn lại.
- Đừng, ta không … sao.
- Trông cô không ổn chút nào.
Trần Hiệu Thiên khó xử, rồi quyết tâm đưa Liễu Mi về làng.
- Không, ta có thể chịu được, đừng làm vậy, đừng làm Mạt Mạt lo lắng.
Liễu Mi nói thì thào, rồi chuyển sang nói linh tinh như xỉn. Trần Hiệu Thiên nghe được trong lời linh tinh của đó, là về căn bệnh này cần một thời gian mới phát tác, một khi phát tác là sống dở chết dở, và cuối cùng thì sau khi bệnh nhân yếu nhất sẽ bị nôn máu đến chết.
- Ta không muốn…Mạt Mạt buồn…nữa…
Kinh ngạc, nhìn cô gái đang đau đớn trước mặt. "Tôi không có bạn", lời nói của Miêu Mạt Mạt vang lên, cậu cười khổ.
- Đúng là đồ ngốc mà.
Rồi cậu nhẹ nhàng trấn an.
- Được tôi chịu cô rồi, nhưng cô phải hứa là phải trở lại khỏe mạnh đó.
Liễu Mi gật nhẹ, rồi cô đổ ầm xuống, Trần Hiệu Thiên nhanh tay đỡ được, giờ đây Liêu Mi hoàn toàn nằm gọn trong lòng cậu, giờ phút này cô như một chú mèo nhỏ vậy, đôi tai cụp xuống mệt mỏi.
- Chỉ cần nghỉ một lúc…thôi.
Nói xong, cô thiếp đi. Trần Hiệu Thiên bất đắc dĩ, mỗi lần muốn để Liễu Mi nằm xuống nhưng tay cô cứ bám lấy áo cậu khiến việc đó thật khó khăn, cậu đành phải bỏ cuộc.
Ngồi xuống, cẩn thận cho Liễu Mi dựa vào ngực mình, khắc chế ham muốn trai tân trước thân hình nóng bỏng của cô. Đồng thời cảnh giác, may mà cũng không phải duy nhất chỉ có hai người Trần Hiệu Thiên, còn vài nhóm xung quanh nữa.
Nhìn cô mèo trong lòng mình, Trần Hiệu Thiên suy nghĩ rồi bắt đầu thực hiện điều mà cậu đã lên kế hoạch. Đó chính là lợi dụng cơ chế hack của mình. Trần Hiệu Thiên hiểu cơ chế hack của cậu không có việc chữa bệnh, nhưng nó có cái hay hơn.
Ý tưởng này tình cờ khi cậu bị ngộ độc thực phẩm, nhưng nó không ảnh hưởng gì tới Trần Hiệu Thiên, vì Huyền đản của cậu đã hấp toàn bộ chất độc thành dinh dưỡng nuôi sống chính nó. Sau vài lần thử nghiệm cẩn thận, Trần Hiệu Thiên hiểu được, cậu có thể hấp thụ chất độc hay bất kì nguồn năng lượng nào để bổ sung cho Huyền đản của mình, và đồng thời cũng tăng tu vi.
Trần Hiệu Thiên đã chắc chắn trong việc này, tuy bây giờ là hút từ người khác nhưng cũng không khó khăn lắm đâu. Cậu tự nhủ, rồi bắt đầu thực hiện.
Phát động Huyền đản của mình, Trần Hiệu Thiên bắt đầu hút bệnh độc ra khỏi người Liễu Mi. Không có gì phô trương thanh thế cả, nhưng cậu biết đã thành công. Huyền đản của cậu bắt đầu lớn mạnh hơn, tu vi cậu cũng từ từ tăng.
Nhìn Liễu Mi, cô ấy thần sắc đã trở lại bình thường, khuôn mặt nhẹ nhõm, lúc trước nhìn cô lạnh lùng bao nhiêu thì giờ như một cô bé vậy. Sau khi ăn xong bệnh độc, Liễu Mi càng bám víu Trần Hiệu Thiên hơn nữa, cô cuộn tròn hoàn toàn như bé mèo trong lòng cậu, đuôi ngoe nguẩy, vẻ mặt đầy thoải mái, còn hơi ửng đỏ khiến cô trở nên động lòng người.
Trần Hiệu Thiên cảm thấy mình sẽ nổi thú tính lên mất, cậu định lay cô dậy, dù sao thế này cũng không tiện.
"Nyaa".
Hóa đá, Trần Hiệu Thiên ngây như đá, Liễu Mi kêu như một chú mèo con với khuôn mặt đáng yêu như vậy, khiến Trần Hiệu Thiên không đành lòng. Cậu đành tiếp tục để nguyên như vậy.
Trần Hiệu Thiên phải phân tán tư tưởng đen tối bằng cách nào đó. Nhìn thấy đôi tai mèo của Liễu Mi, cậu vuốt ve chúng để xua tan đi dục vọng, cái mềm mại khiến cậu bình tâm lại.
Đôi tai của mình bị vuốt ve, Liễu Mi không có vẻ khó chịu mà thể hiện vô cùng thích thú. Trần Hiệu Thiên cứ làm vậy cho đến khi ánh bình minh ló rạng phía chân trời.
- A, trời sáng rồi.