Chương 19: Oan gia

Hiệu Thiên Truyện

Chương 19: Oan gia

Những ngày tiếp, Trần Hiệu Thiên gia nhập với đội của Liễu Hạ. Với mục đích tìm một loại thảo dược quý. Cũng tiện thể giúp Trần Hiệu Thiên rèn luyện và trau dồi kinh nghiệm.
Sau vài ngày ở, cậu phát hiện Liễu Hạ không ác như lời đồn, thậm chí có phần chính trực hay nói rõ là thẳng thắn quá mức. Những thứ mà người khác không dám nói hay chỉ dám ám chỉ thì Liệu Hạ lại nói tuột ra như ruột ngựa.
- Chính vì thế mà tên Tần Ninh đánh anh gần phế sao?
- Chắc vậy, ta chỉ nói sự thật thôi mà.
Liễu Hạ bất đắc dĩ, nhưng cũng phấn chấn.
- Bất quá lần sau thì hắn sẽ biết mặt ta.
Trần Hiệu Thiên cười.
- Anh có vẻ tự tin nhỉ.
- Nếu tìm được thứ ta cần thì phần thắng cao nữa.
Tiếp tục đi sâu vào, nơi này đã bắt đầu xuất hiện ma thú Linh cấp, mọi người bắt đầu cảnh giác lên, tuy không phải có thể gặp nhưng ai cũng cẩn thận. Trần Hiệu Thiên quan sát khắp nơi, rồi hỏi Liễu Hạ.
- Thứ anh muốn tìm sao lại phải vào sâu thế này.
- Ta chưa nói cho ngươi nhỉ? Thứ ta tìm Linh thảo, quan trọng trong việc đột phá đến Linh cảnh.
- Thế nó trông ra sao?
- Màu xanh biếc trong suốt, có mùi tinh khiết…
- Thứ này hả?
Trần Hiệu Thiên cầm một nhánh mang ra, Liễu Hạ và đoàn người cứng đờ.
- Cái gì?
Liễu Hạ mắt trố lồi.
- Cậu tìm được nó ở đâu vậy?
- Tôi nhìn thấy nó ngay dưới chân.
Nghe vậy, Liễu Hạ thốt lên, trông tức cười vô cùng.
- Không thể nào.
Trần Hiệu Thiên cười, rồi đưa về phía Liễu Hạ.
- Anh cần nó đúng không? Này.
- Cậu cho ta?
- Coi như giả nợ viên ma hạch lúc trước.
Tiếp nhận Linh thảo, Liễu Hạ nhìn cậu trai vô tư trước mặt, chẳng biết nói gì. Lần đầu gặp một con người kì lạ đến vậy, hắn cảm thán.
- Cái này giá trị lắm đó.
- Mấy ngày nay đi cùng anh cũng giá trị không kém mà.
- Ta phục cậu thật đấy.
Vậy là coi như hoàn thành nhiệm vụ, Liễu Hạ không nghĩ lại dễ dàng đến vậy, hắn đã chuẩn bị tinh thần có thương vong, nhưng nhẹ nhàng hoàn thành đến vậy.
- Cậu có định về không, chúng ta xong việc ở đây rồi.
- Nếu vậy cho tôi qua giang nhé.
- Vậy thì đi nào.
Mất nửa ngày để ra khỏi rừng, trời bắt đầu sập tối và có dấu hiệu mưa. Thật may họ đã vào được thị trấn. Sau khi dặn dò vài câu với thuộc hạ. Trần Hiệu Thiên bị Liễu Hạ dẫn đi.
- Chúng ta đến nơi rồi.
Điểm đến của họ là một nhà hàng lớn, của hiệu được trang hoàng vô cùng tốt. Được chỉ dẫn đến nơi ngồi, phục vụ là những cô gái đẹp nhưng ăn mặc kín đáo và vô cùng lịch sự.
- Nơi này ghê thật.
- Tất nhiên, ta cũng khá thích nơi đây.
Sau khi chọn vài món ăn, Liễu Hạ kể vài chuyện hay ho, Trần Hiệu Thiên cũng hứng thú lắng nghe. Tuy chỉ quen nhau vài ngày, bất quá hai người đã trở thành bạn.
- Vị công tử đây, phía này.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện, Trần Hiệu Thiên nhận ra hắn. Đó là kẻ khiến cậu phải đề phòng, Tần Ninh. Liễu Hạ cũng chú ý đến rồi kệ. Cảm thấy gì đó, Tần Ninh quay về phía hai người, cười gằn.
- Ồ, không phải là bại tướng đây sao?
Tần Ninh mở miệng đầy khiêu khích, mặt hắn đầy kiêu ngạo, nhưng đã đụng nhầm người. Liễu Hạ nhìn Tần Ninh, quay xung quanh rồi hỏi.
- Vị huynh đệ đây nói ai vậy?
- Ngoài ngươi ra, còn ai ở đây.
- Chắc ngươi nhầm rồi, ta tên Liễu Hạ, vị huynh đệ đây chắc tâm thần không ổn định.
Trần Hiệu Thiên cũng trợ giúp.
- Liễu huynh không nên nói vậy, dù bị thiểu năng nhưng Tần công tử đã rất cố gắng.
- Chí phải, thất lễ rồi.
Tần Ninh như bị chọc giận, hắn rục rịch muốn động. Bỗng có tiếng nói ngăn hắn lại.
- Tần công tử, xin hãy ngừng lại, chúng ta đến bàn chuyện, không phải đánh nhau.
Người nói là một cô gái có đôi tai mèo, khuôn mặt lanh lợi và xinh đẹp, mái tóc đen ngắn đến vai, cô diện một bộ trang phục khá là thoải mái, lộ ra cơ bụng mềm mại nhưng cũng săn chắc, đôi chân dài và thân hình đẹp vô cùng.
Trên người cô toát ra một loại mị lực khiến mọi nam tính nhìn đều nhìn cô, cảm thấy ánh mắt thèm khát khiến cô chán ghét. Tần Ninh cũng vậy, nhưng hắn cố nén, hắn có dã tâm vô cùng lớn, hắn muốn mọi thứ, sức mạnh, quyền lực, và hắn muốn mọi mĩ nhân đều là của hắn.
Cho nên, để gây ấn tượng, Tần Ninh che giấu dục vọng của mình, điệu bộ như thường. Mục đích của hắn dù sao cũng thành công một chút, ít ra đối phương cũng không quá chán ghét mình.
- Làm ơn tập trung giùm tôi được chứ.
- Lỗi của ta, mời Miêu cô nương.
Tần Ninh dùng cái giọng quân tử ra mời, Miêu Mạt Mạt cũng ngồi, bằng một cách nào đó, lại ngay cạnh bàn của Trần Hiệu Thiên hai người.
Khi món ăn mang lên, hai người Trần Hiệu Thiên vừa ăn, vừa nghe hai người Tần Ninh bàn chuyện. Đại khái là về việc cung cấp nguyên liệu cho việc luyện dược. Nó rắc rối đến độ cậu chẳng muốn nhớ, nhưng nhìn biểu tình ngạc nhiên của cô gái tai mèo đó, chắc hẳn rất cao siêu.
Miêu Mạt Mạt dù không muốn, nhưng không thể không chú ý đến hai tên bên cạnh, vì từ nãy giờ hai người đó vừa ăn vừa săm soi khiến cô không yên. Đặc biệt là cậu trai với mái tóc đen rối, đôi mắt cậu nhìn cô không chớp.
Kì lạ hơn là cô lại không thể ghét nổi, nếu có người nhìn cô như thế, Miêu Mạt Mạt sẽ moi mắt hắn.
- Đẹp quá.
Trần Hiệu Thiên thốt lên, khiến Miêu Mạt Mạt giật bắn, đồng thời mặt hơi đỏ, diễm lệ vô cùng.
- Cơ bụng của cô ấy đẹp thật.
"Cơ bụng?"
- Đúng là đẹp thật.
Liễu Hạ gật gù.
- Thấy không, đấy mới là chuẩn mực, cô ấy thật nam tính.
- Muốn no đòn hả?
Miêu Mạt Mạt gầm thét. Cũng phải thôi, phụ nữ ai muốn được khen là nam tính chứ, phải là cá tính.