Chương 27: Thích anh

Hiệu Thiên Truyện

Chương 27: Thích anh

*******
Tần Ninh không hiểu, thật sự không hiểu. Nhìn vào bụng mình, nơi đó giờ rỗng tuếch không còn lại gì. Chỉ một đòn từ cậu trai với mái tóc quăn trước mặt hắn, mà khiến hắn ra nông nỗi này.
Hắn mặt ngạc nhiên, sờ soạng bụng mình.
"Chuyện gì thế này?"
****
Trần Hiệu Thiên mặt không cảm xúc, nhìn hết thảy bằng chính con mắt mình. Nhìn Tần Ninh, cậu không biểu lộ gì cả, không giận dữ hay vui vẻ, chỉ cảm thấy trống rỗng.
- Tại sao? Tại sao?
Nhìn hắn từ từ gục xuống, đôi mắt đầy bất kham, cậu vẫn không biểu hiện gì.
- Ta không thể chết, ta không muốn chết!
Tần Ninh suy yếu nói, hơi thở càng lúc càng yếu.
- Ta chỉ muốn sống thật tốt để không ai có thể khi dễ ta…
Thì thào, thì thào. Trần Hiệu Thiên lại gần, nhìn hắn, cậu cúi lại gần.
- Vì thế mà ngươi hại người khác sao?
Trần Hiệu Thiên mặt buồn bã, cậu nhìn người đầu tiên mà cậu giết, một thứ kì lạ len lỏi trong cậu.
- Vậy ngươi khác gì những kẻ mà ngươi ghét đâu?
Tần Ninh sững sờ, rồi mặt hắn giãn ra, không còn gì cả, đầy thoải mái.
- Vậy ta đã đi sai rồi, nhưng…
Hắn nhìn mặt trời tươi đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt hắn.
- Sao ta lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
Cuộc sống của Tần Ninh từ khi trọng sinh chỉ có tu luyện, cướp bóc chém giết, lặp đi lặp lại như thế, có thể không nhận ra những chính việc đó đã làm hắn biến chất.
Hơi thở của hắn yếu đi rồi biến mất, Trần Hiệu Thiên không biết nên làm gì.
- Liễu Mi.
Cậu giật mình quay lại nhanh đến chỗ cô, cũng không quên xem qua thương thế của Miêu Mạt Mạt, biết cô vẫn ổn, cậu chạy lại chỗ Liễu Mi.
Nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Mi vào ngực, đau lòng nhìn mái tóc dài đã cháy gần hết. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vết bỏng.
- Kết thúc rồi à?
Liễu Mi nói nhẹ, Trần Hiệu Thiên gật đầu.
-Ừ, kết thúc rồi, đừng lo, cô không sao đâu.
Trần Hiệu Thiên đã bắn ám hiệu gọi Miêu tộc đến đây, chỉ trong chốc lát là học có mặt. Cậu biết thương thế của Liễu Mi quá nặng nên không dám di chuyển cô mạnh, sẽ khiến tình hình tồi tệ hơn
Liễu Mi lắc nhẹ đầu.
- Không được đâu, tôi…
- Cô nói cái gì vậy, cô còn nhiều việc muốn làm phải không, cô sẽ ổn thôi.
- Việc muốn làm ư?
Liễu Mi cười nhẹ.
- Này…
- Sao?
- Em thích anh.
Trần Hiệu Thiên trầm mặc, rồi…
- Ừ.
- Chúng mình kết hôn nhé.
- Ừ.
- Anh và em sẽ sống cùng nhau, hạnh phúc phải không.
- Ừ.
- Chúng mình sẽ bắt đầu kiếm việc làm, ban đầu sẽ hơi khó khăn, nhưng em tin ta sẽ qua được.
- Ừ.
- Rồi mình sẽ xây một căn nhà…vừa phải…khụ…là tổ ấm…của chúng ta…
- Ừ.
- Chúng ta sẽ sinh vài đứa con… nó sẽ ấm áp và tốt đẹp như anh…khụ…
- Ừ.
- Rồi lúc chúng ta già đi, em và anh sẽ uống trà…và nhìn mặt trời…lặn…
- Nghe tuyệt quá.
- Em…và...anh…chúng…ta sẽ…nằm…cùng nhau…
- Đừng ngừng lại, anh muốn nghe.
- Nghĩ về…những chúng…ta đã trải qua…và cũng nắm tay…
Liễu Mi càng nói càng yếu, Trần Hiệu Thiên nghẹn ngào.
- Cùng trút…hơi thở…ở nơi…ấm áp nhất…
- Vậy em phải gắng lên, phải gắng lên để thực hiện điều đó.
- Anh…
- Anh đây…
- Anh ở đây đúng không?
- Anh ở đây.
- Em không…nhìn thấy…gì nữa…nghe cũng…không, nhưng…em biết…anh…ở…đây…
- Này này…
- Trời…mưa…nhưng…không…sao…
- Này này…
- Vì…với…em…ấm…áp…nhất…là được anh ôm…
- Không…không…
-…
- Mi Mi, nói gì đi chứ.
-…
- Đừng như vậy, cố lên.
-…
- Anh thích em. Rất thích.
-…
- Vậy nên, hãy tỉnh dậy đi.
-…
- Làm ơn.
-…
- Làm ơn.
-…
- Đừng làm vậy.
-…
- Hãy tỉnh dậy đi.
-…
- Làm ơn đi mà.
-…
- Làm ơn.
-…
- AAAAAAAAAAAAA…