Chương 24: Biến cố

Hiệu Thiên Truyện

Chương 24: Biến cố

- Ưm…
Liễu Mi tỉnh dậy, đôi mắt lim dim ngái ngủ, cô cảm thấy mình đang ở một nơi rất ấm áp và thoải mái, khiến cô không muốn rời. Không thể trách cô được, Liễu Mi gần như đã một tháng không nghỉ, tuy là võ giả nhưng không phải thể lực vô hạn, cũng cần phải nghỉ ngơi.
Vùi sâu hơn nữa, Liễu Mi khoan khoái, cô định ngủ thêm chút nữa, nhưng khi cô nhìn lên.
- Cô dậy rồi à…
Trần Hiệu Thiên cười, nhìn cô gái mới dậy, mắt lung linh mọng nước. Liễu Mi cứng đờ, cô ngơ ngác một lúc, rồi bật dậy như tên bắn.
- Cậu…Sao sao sao…
- Được, để tôi…cẩn thận.
Trần Hiệu Thiên định giải thích, bỗng Liễu Mi cảm thấy lảo đảo muốn ngã. Trần Hiệu Thiên nhanh nhẹn kéo cô vào lòng, Liễu Mi sửng sốt, mặt đỏ rực.
Trần Hiệu Thiên không chú ý đến việc đó, cậu giải thích vì sao hai người lại ở trong cái tư thế kì quái đó.
- Chắc là vì tác dụng phụ còn hôm qua nên cô chưa khỏe hẳn đâu, cứ nghỉ một lúc đi.
Nói xong, để nguyên cho Liễu Mi tiếp tục gục vào lòng mình. Liễu Mi biết sự việc, cũng không nói gì, cô cũng cảm thấy khá mệt. Nhưng cái đó không phải khiến cô bối rối.
"Tại sao lại thoải mái đến vậy, không không, tại sao mình lại có thể vô tư ngủ trong lòng người mình mới gặp vài ngày, mà cậu ta có mùi thơm thật, không không, mình nghĩ cái gì vậy?"
Tâm tư của Liễu Mi loạn vô cùng loạn, gần như chưa bao giờ loạn đến thế, tim đập nhanh, mặt đỏ rực, cô cố vùi mặt vào lòng Trần Hiệu Thiên để che đi sự xấu hổ của mình, càng sâu càng tốt, mà quên đi rằng hai người đang trong tư thế ngày càng thân mật.
Trần Hiệu Thiên thì chỉ cảm thấy thời tiết khá đẹp, gió nhẹ thoang thoảng khoan khoái tâm hồn, mà sao mình lại cảm thấy nóng nực thế nhỉ. Cậu khó hiểu.
----------
Sau sự kiện đó, Liễu Mi gần như không dám đối mặt với Trần Hiệu Thiên, khiến cậu khá khó hiểu. Việc bảo vệ diễn ra suôn sẻ, tuy có ma thú tấn công nhưng cũng chỉ là loại nhỏ yếu, không ảnh hưởng nhiều.
Thi thoảng Trần Hiệu Thiên cũng vào trợ giúp dân làng miêu tộc, đồng thời mỗi khi tiếp xúc với bệnh nhân, cậu tranh thủ phát động phần mềm hack của mình, từ từ rút bệnh độc trong cơ thể họ.
Không muốn làm rùm beng lên, dù sao cái này cũng không nên khoe ra, nên cậu từ từ làm, tuy mất thời gian nhưng không ai nghi ngờ gì cả. Cộng thêm tên Tần Ninh cũng cho họ uống thuốc đều đặn nên có thì dân làng miêu tộc cho rằng nhờ hắn nên mới khỏi bệnh.
Trần Hiệu Thiên cũng làm thân với mọi người trong đội cảnh vệ, họ cũng coi cậu như bạn, và dạy cậu một vài bí quyết của Miêu tộc, khá hữu ích với cậu nên cậu rất chăm chú học.
Thi thoảng khi có chỗ không hiểu, Trần Hiệu Thiên lại hỏi Liễu Mi. Bình thường cô rất là lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng mỗi lần đối diện với cậu, cô lại dễ đỏ mặt lúng túng.
Giống như lần cậu nhờ cô dạy tiễn thuật, Trần Hiệu Thiên với vũ khí tầm xa. Liễu Mi đồng ý, sau khi chỉ qua những điều cần nhớ, nhìn cô có vẻ bình tĩnh. Cậu bắt đầu tập bắn, nhưng có vẻ không thành công lắm.
- Tư thế bắn của cậu không ổn chút nào cả? Để tôi chỉnh cho.
Liễu Mi bắt đầu dùng tay chỉnh lại toàn bộ tư thế của cậu, nhưng Trần Hiệu Thiên nhận ra điều không ổn.
- Liễu Mi này?
- Có chuyện gì vậy?
- Xin lỗi nhưng cô có vẻ thở hơi mạnh đấy, tai tôi nóng ran bởi cô rồi.
- Đừng… đừng nghĩ nhiều.
- Được.
Sau khi chỉnh xong tư thế, Liễu Mi cầm tay Trần Hiệu Thiên để dạy bắn, giống như dạy chữ vậy, nhưng…
- Này.
- Cậu tốt nhất nên tập trung vào bài học.
- Tôi cũng muốn thế, nhưng sao cô khi thở có vẻ nặng nề vậy.
- Cậu…đừng có ảo tưởng, tôi…tôi làm vậy vì nghĩa vụ thôi, không phải thích thú…hay gì đâu nhé.
Trần Hiệu Thiên im lặng, rồi tập trung vào bài học.
Vậy là hơn một tháng trôi qua, dân làng đã được Trần Hiệu Thiên diệt hết bệnh độc, và cậu cũng thắng thành Huyền cấp đỉnh phong, chỉ còn chút nữa là đột phá. Và cũng đến lúc phải về rồi.
Miêu Mạt Mạt cũng xuất hiện, thi thoảng Trần Hiệu Thiên cũng gặp cô nhưng luôn có Tần Ninh chen ngang nên không nói gì nhiều. Giờ lúc chia tay mới có cơ hội.
- Xin lỗi vì không tiếp đón được gì nhiều.
- Không sao, dù sao cậu và dân làng ổn là được, nếu được thì lần sau tôi sẽ ghé thăm lần nữa.
Hai người hàn huyên, Liễu Mi cũng đứng cạnh nhưng nhìn cô có vẻ bồn chồn. Tần Ninh nhìn khắp nơi, mặt âm trầm, trong lòng suy tư.
"Chuyện gì vậy nhỉ, ta đã cố ý để có thể điều trị hết bệnh trong vòng hai tháng, tại sao chỉ một tháng đã khỏi. Mà cũng chả cần, ta đành dùng vũ lực đoạt lấy chí bảo Miêu tộc, mấy lão già Vương cấp đang dính hiệu ứng suy yếu, Linh cấp thì không ai là đối thủ của ta".
Cười lạnh, hắn nhanh chóng lẩn vào nơi ở của làng.
Khi cả làng đang vui vẻ sau hoạn nạn, thì việc xấu xảy đến.
- Không ổn, không ổn rồi, chí bảo Miêu tộc đã bị đánh cắp.
- Tần Ninh đâu, chắc chắn là hắn lấy.
Cả tộc loạn như cào cào, Miêu Mạt Mạt nhanh chóng trấn tĩnh tộc nhận, nhưng cô nhận ra có ít người có thể chiến đấu được, tất cả đều dính hiệu ứng suy yếu nên thực lực giảm mạnh.
- Mau đuổi theo, tôi sẽ trợ giúp.
- Được.
Trần Hiểu Thiên nói lớn, đồng thời Miêu Mạt Mạt không nhiều lời, gật đầu theo dấu. Trần Hiệu Thiên và Liễu Mi cũng đuổi theo, còn lại những người khác bảo vệ làng.
-----------
Khi đang trên đường chạy, Miêu Mạt Mạt dừng lại, Trần Hiệu Thiên và Liễu Mi cũng dừng chân. Vì phía trước là người mà họ đang đuổi theo. Tần Ninh vẻ kiêu ngạo đứng đó, khinh thường nhìn ba người.
- Miêu cô nương, chí bảo Miêu tộc tại hạ đã lấy, thay vì để nó phủ bụi, vì thà rằng để ta sử dụng.
Trần Hiệu Thiên nhìn tên này, giống các bộ xuyên việt mà cậu hay đọc, nhân vật chính lấy tất cả mọi thứ hắn muốn chẳng cần quan tâm đến người khác, cậu cảm thấy hắn rất ích kỉ, và cậu cảm thấy tên này cũng thế.
- Đừng có xàm ngôn, mau trả lại báu vật làng ta.
- Ha ha, đó là chuyện không thể nào, hay là thế này đi, ta sẽ không giết cô và cô nương kia…
Tần Ninh đôi mắt tham lam chỉ vào Miêu Mạt Mạt và Liễu Mi.
- Theo về làm thiếp ta thế nào, dù sao ta cũng đã cứu làng của cô, trả công thế là hợp lý.
Miêu Mạt Mạt mặt không đổi, giọng cứng rắn.
- Trước khi chữa bệnh, chúng ta đã trả đủ thù lao, không ngờ người lại có thể vô sỉ đến mức này.
Liễu Mi mặt cũng vô cùng lạnh, căng dây cung chuẩn bị bắn. Tần Ninh cười ha hả, đồng thời chỉ vào răng mình, miệng cợt nhả.
- Vô sỉ, đây răng của ta ở…
"Rầm"
Không để hắn nói hết, Trần Hiệu Thiên dùng sức cực mạnh lao lên, khiến không gian tạo ra tiếng nổ, dùng đầu gối như vũ khí, đâm thẳng đến Tần Ninh.
Không kịp chuẩn bị trước đòn bất ngờ, Tần Ninh ăn trọn một đòn gối thẳng miệng, đánh hắn bật ra đằng sau. Không hề giữ lại, Trần Hiệu Thiên không muốn nghe thêm từ cái miệng thối của hắn nữa.
Tần Ninh chật vật đứng dậy, hắn gào thét.
- Răng của ta…răng của ta…a a a.
- Giờ thì mày là thằng "vô sỉ" rồi nhé, chúc mừng.
Trần Hiệu Thiên mặt không cảm xúc, đôi mắt tập trung vào đối thủ. Tần Ninh như một con thú điên loạn.
- Tao sẽ giết mày.
- Đến đây.