Chương 29: Bám người

Hiệu Thiên Truyện

Chương 29: Bám người

- Cảm ơn cậu.
Vị tộc trưởng của làng đang hành lễ với toàn bộ lòng biết ơn với cậu Trần Hiệu Thiên, điều này khiến cậu không quen chút nào.
Không để ý đến điều đó, vị tộc trưởng miêu tộc nói tiếp.
- Nhờ cậu mà chí bảo của tộc ta mới được an toàn, không nghi ngờ gì, Miêu tộc ở phía nam nợ cậu.
- Cái này thì cũng có hơi quá.
Trần Hiệu Thiên gãi mặt, cậu khá lúng túng trước việc như này.
- Chỉ cần cậu có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ hoàn toàn đáp ứng, sẽ dùng hết sức lực để hoàn thành.
Vị tộc trưởng vỗ ngực đảm bảo, như một minh chứng cho lời hứa của mình. Trần Hiệu Thiên khó khăn trả lời.
- Thực ra cháu không có yêu cầu gì đâu, nếu cần chỉ cần một bữa ăn ngon là được.
- Được, ta lật tức chuẩn bị ngay.
Tộc trưởng quay ra ngoài giao phó nhiệm vụ, rồi quay lại lều nơi Trần Hiệu Thiên nghỉ dưỡng. Cả hai nói chuyện qua lại một lúc trong khi đợi thức ăn.
- Thi thể của Tần Ninh không có đầu?
Trần Hiệu Thiên kinh ngạc, Miêu tộc trưởng gật đầu.
- Khi ta và tộc nhân đến, chỉ thấy còn lại một cái thân, cái cổ có cảm giác bị bứt ra vậy.
Ông ngẫm nghĩ.
- Vì bận cứu các cậu, ta gần như đã bỏ sót vài thứ.
Trần Hiệu Thiên cảm thấy việc này rất kỳ lạ, nhưng cậu lại chẳng nghĩ ra được gì cả. Một giọng nói của tộc nhân cắt ngang.
- Thức ăn đã chuẩn bị xong, thưa Tộc trưởng.
- Đi nào, để ta cho cậu thấy mỹ vị của phương nam.
Miêu tộc trưởng nói lớn.
- À, ta có thắc mắc.
- Vâng, ngài cứ hỏi.
- Con bé cứ bám lấy cậu thế à.
Ông vừa nói, đồng thời chỉ vào Trần Hiệu Thiên, hay đúng hơn, là một cô nàng miêu tộc với làn da khỏe mạnh với mái tóc trắng, những lọn tóc xinh đẹp làm cậu ngứa ngáy.
Vì lúc này Liễu Mi đang ôm cậu từ đằng sau, và không có dấu hiệu bỏ ra.
- À, thì từ lúc cháu dậy đã thế rồi.
- A, ta hiểu.
Rồi Miêu Tộc trưởng nhìn lên trời than.
- Đúng là tuổi trẻ mà.