Chương 18: Than thở

Hiệu Thiên Truyện

Chương 18: Than thở

- Ngươi, chính là kẻ đã lấy được Lê công chúa.
- Chính là tôi.
Trần Hiệu Thiên khá cảnh giác, khi nghe rằng Liễu Hạ là kẻ ác nổi danh. Cậu phải phòng bị.
- Vậy là ngươi giết nó à?
- Đúng.
Trả lời câu hỏi, Trần Hiệu Thiên nắm chặt mã tấu.
- Thế thì cứ lấy nó đi.
- Ế, anh không cần sao?
- Nếu ngươi giết được thì nó là của ngươi
Nhìn lại con ma thú, để ý mới thấy Huyền cấp viên mãn, nếu không phải nó đang hấp hối, thì Trần Hiệu Thiên khó mà giết được.
- Thế không ổn lắm đâu nhỉ?
- Cứ lấy đi, ma hạch cỡ đó ta đâu có thiếu.
Trần Hiệu Thiên nghĩ lại rồi cũng lấy. Sau đó cậu bắt đầu xử lý cái xác.
- Một lúc sau cũng chỉ còn bộ xương mà thôi, cần gì.
- Không sao, đó là việc tôi muốn làm.
Liễu Hạ nhìn cậu chôn xác con thú, miệng mỉa mai.
- Chưa quen với việc này hả?
- Việc tước đoạt mạng sống ư?
- Dùng từ hay đó, vậy…
- Tôi không nghĩ mình muốn quen với nó, nếu làm vậy, tôi cảm thấy mình sẽ mất đi một thứ rất quan trọng.
Im lặng, khi nghe đến đó, những người đi theo Liễu Hạ cúi đầu, ngay cả hắn cũng không nói gì.
- Xong rồi.
Phủi tay, Trần Hiệu Thiên nhìn xung quanh, trời bắt đầu sập tối. Liễu Hạ mở miệng.
- Này, muốn tham gia không?
- Tham gia?
- Đúng, vào đoàn của ta, chúng ta có việc quanh đây, nếu ngươi muốn thì có thể tham gia.
Trần Hiệu Thiên nghĩ một lúc rồi đồng ý.
-
Buổi tối, quanh đống lửa, chỉ có hai người là Trần Hiệu Thiên với Liễu Hạ, những người khác đã đi canh hoặc đã đi nghỉ.
- Vậy tên ngươi là Trần Hiệu Thiên.
- Chính nó, ăn đi.
- Đưa đây, á đù, nóng, đợi tí…
Tiếng chóp chép vang lên, nó khá vui tai.
- Không nghĩ tới cái này ăn được vậy.
- Đó là bởi vì tôi nấu.
- Này, có muốn làm đầu bếp riêng của ta không, lương hậu đó?
- Cảm ơn, nhưng không.
- Ồ, vậy thôi, chẹp chẹp…
Nhai ngấu nghiến thức ăn.
- Anh có vẻ tốt tính hơn tôi nghĩ?
- Thế à, chắc ngươi đã nghe thấy lời đồn nhỉ?
- Sơ sơ. Nhưng, tôi không hiểu sao họ lại đồn thổi anh như vậy nhỉ?
Liễu Hạ dừng ăn, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thở dài, giọng bất đắc dĩ.
- Vì ta giàu.
"Quác", tiếng quạ vang vọng quanh rừng.
- Tôi muốn đấm vào mặt anh quá.
- Ta biết.
Một đêm thanh bình.