Chương 22: Đánh hạng

Hiệu Thiên Truyện

Chương 22: Đánh hạng

Đấm, đấm liên tục không ngừng nghỉ. Đấm thẳng, đấm móc, đấm nhanh. Trần Hiệu Thiên tập luyện với cọc gỗ, sau khi mất hai tháng để lên được Huyền cấp hậu kỳ, cậu vẫn luyện tập võ thuật căn bản, đơn giản vì cái này là thứ dễ học nhất.
Trần Hiệu Thiên từng dành thời gian để nghiên cứu một số võ học trong Tàng thư các trong môn phái, mỗi đệ tử đều có thể có một lần chọn võ học miễn phí, còn muốn thêm thì phải dùng điểm cống hiến đổi.
Các môn võ công cũng rất phong phú, có rất nhiều loại võ công âm độc ở đây thu nhập từ tà phái, bất quá cậu cũng chỉ ở tầng một thôi, dành cho Huyền cảnh.
Tầng hai và tầng ba tương ứng với Linh cấp và Vương cấp. Trần Hiệu Thiên không có hứng thú lắm vì sau khi đọc một lượt, cậu nhận ra, cậu đếch thể hiểu được cái mô tê gì.
Đừng có đùa, một thanh niên xuyên việt, không biết một chút gì, chỉ cần đọc vài điển tịch là ngộ ra võ công tuyệt thế, nằm mơ. Có người chỉ dạy thì may ra…
Dù sao thì cũng vào, cậu chọn cho mình hai quyển bí tịch, Tật Phong bộ khinh công võ học. Hồi Nguyên Công, một môn nội công võ học cao hơn quyển khí công nhập tịch.
Khinh công quyển này thì không cần ngộ tính cao, chỉ cần chăm chỉ là được. Còn Hồi Nguyên công, môn nội công này cũng khá đơn giản, dễ luyện với Trần Hiệu Thiên, và mỗi môn nội công đều có thêm hiệu ứng khi luyện thành, với Hồi Nguyên công là khả năng hồi phục vết thương và khí nhanh.
Nghe có vẻ oách đấy, nhưng không thiếu môn võ học còn có tặng kèm khả năng đấy, như vài quyển luyện thể pháp cậu xem qua còn được thêm hiệu ứng gia tăng sức mạnh vân vân…
Tuy Hồi Nguyên công có khả năng như vậy, nhưng không thiếu cách để gia tăng khả năng hồi phục, cho nên môn này được xếp xó.
Trần Hiệu Thiên chọn môn này vì dễ học, dù sao cậu cũng không giỏi lắm trong mấy việc suy nghĩ nhiều.
Sau khi đấm cọc xong, cậu chuyển sang đá, Trần Hiệu Thiên cũng tập các thế cước cơ bản. Bất quá cậu tập nhiều nhất là đòn đá chéo.
"Rầm".
Với uy lực không tưởng, cậu đã nát cọc gỗ được gia cố để chịu đòn của Huyền cấp đỉnh phong. Trần Hiệu Thiên vừa thực hiên đòn đá trong Muay Thái, những cú đá của môn võ thuật này làm cậu ấn tượng rất mạnh, không biến hóa như Taekwondo, hay hiểm hóc như Karate, không đẹp mắt nhưng dữ dằn bậc nhất.
Trần Hiệu Thiên có hứng thú với môn võ này sau khi xem bộ phim "Truy tìm tượng phật".
Không hổ là môn võ có tính mạnh mẽ và hiệu quả cao, cậu không dùng khí trong các đòn đánh vừa rồi, chỉ dùng nhục thân chi lực, mà uy lực vô cùng.
Tiếp tục tập, Trần Hiệu Thiên còn đeo thêm vòng trọng lực, giờ cậu đã đeo vòng trọng lực gấp năm lần, cái này dùng để phụ trợ cho Tật Phong bộ, đồng thời luôn đeo trong mọi lúc mọi nơi, khi nào đi nghỉ thì mới tháo.
Nhưng cái này có vẻ không cần lắm, chế độ hack của cậu đã trở nên mạnh hơn, gần như khả năng hồi phục của cậu còn tăng hơn nữa khi luyện thêm Hồi Nguyên công.
Nếu luyện tập thế này thì cần đan dược và thời gian nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục và phát triển, nhưng không, cơ thể cậu chẳng cần mất vài phút đã trở về mạnh mẽ nhất, và hiện tại nó còn nhanh nữa.
Giờ đây Khí trong cơ thể cậu đã được điều khiển nhuần nhuyễn, như một cánh tay nhỏ như sợi chỉ vậy, tiện lợi cô cùng. Nó làm mất đi nỗi lo không có cái gì để đánh răng ở đây, chỉ cần dùng khí đánh răng là được.
Đồng thời nhờ việc luyện tập như vậy, khí của cậu trở nên vô cùng ngưng đọng. Càng ngưng đọng thì khí càng mạnh, thực lực càng tăng nhưng đồng thời sẽ khó khăn khi tiến cấp, nhưng việc này không xảy ra trên Trần Hiệu Thiên nhờ khả năng hồi khí kinh hoàng.
Thay một thân quần áo thoải mái, nhắc mới nhớ thì thế giới này như sự pha trộn giữa phương đông và phương tây vậy, nên quần áo cậu mặc có vẻ giống bộ đồ thể thao ở hiện đại vậy.
- Nghĩ lại thì mình cứ ru rú tại chỗ này cũng lâu rồi, nên ra ngoài xem chút.
Trần Hiệu Thiên tự nhủ, rồi bắt đầu đi tham khắp nơi. Nhưng chưa đi được lâu, thì bị người kéo lại. Với cái ria mép quen thuộc, đó là người trông coi lần cậu vào phái, Nguyên Từ.
- Tên này, không phải người quên mất trận xếp hạng rồi chứ.
- Trận xếp hạng?
Sau khi được giải thích, Trần Hiệu Thiên chỉ tóm tắt lại, kiểu như đánh xếp hạng trong game thôi, thắng càng nhiều thì thứ hạng càng cao, lợi ích càng nhiều và có thưởng dành cho người mạnh nhất.
Trần Hiệu Thiên chưa bao giờ chú ý đến mấy thứ như thứ hạng, nhưng sau khi bị đe dọa sẽ bị đuổi nếu không tham gia, cậu đành ngoan ngoãn ra võ trường.
Lúc này nơi đây đã tập trung rất nhiều đệ tử, trên võ đài đang có người tỉ thí, Trần Hiệu Thiên nhìn sơ qua, rồi đi báo danh, nhận được số thẻ, cậu tìm một chỗ để ngồi.
- Chồng, ở đây.
Lê Linh cất tiếng gọi, Trần Hiệu Thiên nhìn theo hướng nàng, rồi ngồi cạnh luôn. Cậu cũng nhạy cảm nhận ra rất nhiều ánh mắt hướng về phía cậu, rực lửa ghen tuông. Chẳng cần đầu óc thông minh cũng biết chuyện gì.
- Hồng nhan họa thủy.
- Anh khen em à?
- Coi như vậy đi.
Trần Hiệu Thiên mặc kệ mấy ánh mắt đó, chăm chú nhìn tỉ võ. Hai người đối nhau, có vẻ thanh niên áo xanh kia chiếm lợi thế, khuôn mặt anh tuấn thong dong vung kiếm, nhẹ nhàng phá giải chiêu thức của đối thủ.
Kéo dài vài hơi, thanh niên áo xanh có vẻ đã chán, vung kiếm đánh bay vũ khí đối thủ, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu, nhẹ giọng.
- Ngươi thua.
Người kia cũng không nói gì nhiều, chỉ ôm quyền thối lui.
- Tuân sư huynh thật đẹp trai, võ công siêu phàm, ước gì ta được anh ấy để mắt.
- Đừng có mơ, Người đứng thứ ba ở ngoại môn sao lại có thể để ý ngươi chứ.
Nghe giọng bàn tán xung quanh, Trần Hiệu Thiên ngáp dài, cậu không biết anh chàng kia thế nào, nhưng có vẻ là người nổi tiếng. Trần Hiệu Thiên hỏi Lê Linh.
- Em cũng tham gia đấu sao?
- Không, em đã Linh cảnh rồi, chỉ là xem náo nhiệt thôi.
Lê Linh trả lời, đồng thời không quên áp sát vào Trần Hiệu Thiên, khoác tay thân mật vô cùng, mặt cậu hơi đỏ, khiến Lê Linh cười khúc khích. Nhưng chưa được bao lâu thì đến lượt Trần Hiệu Thiên đấu, nên Lê Linh đành khó chịu buông ra, nhưng vẫn cổ vũ cậu.
Trần Hiệu Thiên lên đài, đối thủ của cậu là một anh chàng bình thường vô cùng, mái tóc nâu gọn gàng, tự tin hiện rõ trên khuôn mặt.
- Tên kia là ai vậy?
- Không biết, nhưng gặp Cận Nam thì chắc chắn thua.
- Nghe đồn trước đây Cận Nam nổi danh phê vật, nhưng không hiểu sao chỉ nửa năm lại đây quật khởi nhanh vô cùng. Giờ này đang đứng thứ hai ngoại môn sau Ngạo Tuyết sư tỷ.
Tiếng bàn tán khá to, Trần Hiệu Thiên biết tên này như nào rồi, kẻ này đạt được bảo vật hay đạt được kỳ ngộ nên thế này đây. Cận Nam tự tin vô cùng, tay cầm thanh kiếm, chỉ vào Trần Hiệu Thiên, trầm giọng.
- Cầm lấy vũ khí lên, ta không muốn thắng kẻ tay không.
Trần Hiệu Thiên không từ chối, chọn tạm một cây mộc côn, tỉ thí chứ không phải đánh sinh tử nên cậu chọn cái này.
Sau khi chọn xong, Cận Nam lại lên tiếng.
- Nếu ta ra tay thì ngươi không có cơ hội, nhường ngươi đánh trước ba chiêu, sau ba chiêu ta mới phản đòn.
Trần Hiệu Thiên gật đầu, cậu không tự tin lắm về thực lực của mình, nên được chấp thì cũng chơi thôi.
- Bắt đầu.
Tiếng của trọng tài vang lên, Cận Nam vẫn cầm kiếm đứng nguyên không thèm phòng thủ. Trần Hiệu Thiên lập tức lao lên, cậu đã luyện tập để mỗi đòn tấn công, mỗi động tác đều chứa sức bạo phát của toàn cơ thể.
"Bùm", tựa như một khẩu pháo lớn, cú lao của cậu khiến toàn võ trường giật mình, Cận Nam nhận ra không ổn, lập tức thủ thế, nhưng vậy là không đủ.
Dùng tư thế đâm thẳng trong kiếm đạo với tốc độ cực nhanh và sức lực kinh khủng, cộng thêm cậu đang lao đến như một viên đạn, trở thành ngọn thương xuyên thủng tất cả.
"Rắc".
Cận Nam đã cản được đòn đánh của Trần Hiệu Thiên trong không phẩy một giây, đâm gãy thanh kiếm của đối thủ, mộc côn tiến thẳng đến ngực hắn, đánh hắn hung hăng đập mạnh vào vách tường đối diện cách đó… gần trăm mét, bởi võ trường được xây rất rộng để có thể có chỗ dành cho các đệ tử tập trung và nghe giảng.
"Rầm", Cận Nam bị đánh dính vào vách tường, ngất đi. Trân Hiệu Thiên đã giảm lực khi mộc côn tiếp xúc vào ngực hắn, nếu không việc tên kia bị đánh cho nổ tung không phải là không thể.
Cả võ trường im lặng, chỉ có Lê Linh hoan hỉ lao đến ôm Trần Hiệu Thiên, chúc mừng cậu chiến thắng.
Còn lại đều lâm vào trầm lặng, và suy nghĩ duy nhất trong họ là: "Tên này là ai?".