Chương 28: Đánh đổi.

Hiệu Thiên Truyện

Chương 28: Đánh đổi.

Trần Hiệu Thiên ôm chặt Liễu Mi, nhưng dù có cố gắng thế nào, hơi ấm từ cơ thể cô dần mất đi, thay bằng cái lạnh lẽo của cái chết.
Bất lực, Trần Hiệu Thiên môi mím chặt, nước mắt rơi lã tã, cậu không biết nên làm gì, vết thương của cô quá nặng, dù cậu có sử dụng khả năng hấp thụ của mình thì nó cũng không thay đổi gì cả.
"Ngươi muốn cứu cô ta sao?"
- Cái...
Trần Hiệu Thiên giật bắn, một tiếng nói bất ngờ vang lên trong tâm trí cậu.
"Ta hỏi...Ngươi muốn cứu cô ta sao?"
- Tất Nhiên.
Không cần nghĩ ngợi, cậu đáp lại tiếng nói đó. Dứt lời, thân thể Trần Hiệu Thiên phát ra quang mang xanh nhạt, ánh sáng đó tỏa ra đầy sự sống.
Từ trong hư không xuất hiện một cây cung lớn với hoa văn cổ lão, trong suốt. Trần Hiệu Thiên nhận ra, đây chính là Linh vật của chính mình.
Tuy cậu đã dùng nó để tiêu diệt Tần Ninh, nhưng đây là lần đầu tiên, Trần Hiệu Thiên giao tiếp với nó.
"Ta có thể cứu được cô ta, nhưng ngươi phải đánh đổi..."
- Đồng ý.
"Ku.."
Thái độ dứt khoát của cậu khiến Linh vật kia bất ngờ, nó khựng lại chốc lát.
"Ngươi bị ngốc à? Nếu ta bảo ngươi đi chết thì ngươi cũng làm chắc, vì cô gái mới quen thật không đáng."
- Sai.
Trần Hiệu Thiên nói lớn, vô cùng lớn.
- Đáng, chỉ cần ta cảm thấy xứng đáng, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cứu cô ấy.
"Tên này..."
Linh Cung im lặng, một tên ngốc thật sự làm chủ nhân của ta, không biết là nên vui hay buồn đây? Nhưng sẽ vui lắm đây.
"Được thôi."
Linh cung bay tới tay Trần Hiệu Thiên, từ thân cung mọc ra hai cây gai, đâm thẳng vào tay Trần Hiệu Thiên.
Khi cậu kéo cung, một mũi tên màu trắng tinh khiết với ánh quang rực rỡ tạo thành.
Trần Hiệu Thiên bắn mũi tên vào người Liễu Mi, và điều kì diệu đã xảy ra.
Từng vết thương trên người cô lành lại bằng mắt thường có thể thấy được, hơi thở của cô đã trở lại, đều đặn.
Thấy vậy, Trần Hiệu Thiên mừng rỡ, nhưng...
- A...
Một cơn đau đầu ập đến, đánh gục cậu vào hôn mê.
************
- Cậu nghĩ sao...
- Về album mới ra của Kl, nó nghe khá tệ.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Ý kiến của cậu Thế nào, @#*$$&?
- Tôi...
***************
Một giấc mơ, Trần Hiệu Thiên tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm ở trên giường, cậu ngẩn ngơ.
Cậu mơ về kiếp trước, nhưng cậu nhận ra, cậu không còn nhớ nổi tên bất cứ người bạn nào của cậu ở thế giới trước,và cậu gần như quên sạch ký ức hồi đi học của mình.
- Vậy đây là sự đánh đổi.
Trần Hiệu Thiên thì thào.
- Nó còn tệ hơn việc mất đi một phần cơ thể.