Chương 21: Đánh ghen

Hiệu Thiên Truyện

Chương 21: Đánh ghen

Sau khi tạm biệt người bạn mới quen Miêu Mạt Mạt, Trần Hiệu Thiên cũng trở về. Liễu hạ đã đi từ tối hôm qua, đơn giản không thể ở cùng với Tần Ninh.
Về tới phái, đến động phủ của mình. Nơi này đã được trang hoàng lại, có nhiều thứ hơn, trên bàn cũng bày biện lọ hoa, đây là Lê Linh làm, nàng cảm thấy như vậy mới giống một đôi mới cưới.
- Tôi về rồi.
Trần Hiệu Thiên nói lớn, Lê Linh hồ hởi từ trong ra đón, mái tóc đỏ buộc đuôi ngựa lắc qua lại, nhưng cô bỗng dừng lại, mặt hơi lạnh.
- Anh ra ngoài hú hí với con nào phải không?
Trần Hiệu Thiên trố mắt.
- Không, sao em nói thế.
- Trên người anh có mùi kìa.
Mùi, cậu ngạc nhiên, mình có có giao tiếp với nữ đâu nhỉ, ngoại trừ việc…
- Vậy là thật à?
Mặt Lê Linh gần như dán vào mặt Trần Hiệu Thiên, nàng tuy cười nhưng trán lại có gân nổi lên. Trần Hiệu Thiên toát mồ hôi giải thích, rồi kể luôn cả chuyện của Miêu Mạt Mạt.
- Ra là vậy, ha ha.
Lê Linh cười, nhìn có vẻ thoải mái lắm, Trần Hiệu Thiên nhớ ra, rồi cầm số linh thạch mà cậu kiếm được, nơi đây linh thạch cũng được tính là đơn vị tiền tệ trong giới võ giả, đưa hết toàn bộ.
- Đây, toàn bộ linh thạch anh kiếm được.
- Đâu, để em…
Lê Linh đón nhận túi không gian, bỗng nàng ngừng lại.
- Anh vừa gọi em là gì?
- Em thôi.
Lê Linh tròn xoe mắt, rồi mặt đỏ lên, cười bẽn lẽn.
- Hi hi.
Trần Hiệu Thiên khó hiểu.
- Chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà.
- Anh thì chỉ nghĩ có thế thôi à.
Lê Linh vui vẻ, Trần Hiệu Thiên đã thay đổi cách xưng hô giữa hai người là cho thấy cậu đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai người, như hai vợ chồng. Nghĩ vậy càng khiến nàng cười vui hơn.
Ôm chầm cánh tay của Trần Hiệu Thiên, áp sát ngực khiến tay cậu như chìm vào trong đó. Trần Hiệu Thiên tuy đã quen nhưng mặt vẫn hơi đỏ, Lê Linh nói dịu dàng.
- Xin lỗi lúc nãy đã tức giận với anh nhé.
Trần Hiệu Thiên nghe vậy, cậu bông nhớ người mẹ đã mất của mình, bà cũng hay cằn nhằn hoặc mắng cậu, nhưng cậu biết, đó là sự quan tâm mà bà dành cho mình. Trần Hiệu Thiên cười.
- Không, anh phải cảm ơn mới phải.
Lê Linh kì cục nhìn cậu.
- Vì đã quan tâm tới anh.
Nụ cười hồn nhiên của cậu như đánh một cú đấm cực mạnh khiến tim của Lê Linh: "Thịch" một tiếng, nó đập cực nhạnh.
- Này, em có sao…á…
Trần Hiệu Thiên chưa nói hết câu đã bị đẩy xuống đất, Lê Linh ngồi lên cậu, đôi mắt đầy khao khát, hơi thở nàng bắt đầu nặng nề hơn, khuôn mặt diễm lệ khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ vô cùng.
- Em chịu hết nổi rồi.
- Ý.
Lê Linh nói với hơi thở nóng bỏng, cô đề chặt hai tay Trần Hiệu Thiên, khiến cậu muốn cự quậy cũng không được.
- Đừng chống cự, em mạnh hơn anh mà.
"Uây, Mình quên mất chuyện này", cậu nghĩ thầm. Lê Linh dùng miệng cởi từng khúc trên đồ của Trần Hiệu Thiên, lộ ra cơ thể được rèn luyện. Lê Linh thở mạnh hơn nữa.
- Nào, chúng ta cùng làm nào.
Đôi môi của Lê Linh áp sát đến gần môi Trần Hiệu Thiên đến độ cậu cảm nhận được cả hơi ấm từ chúng. Khi bờ môi sắp chạm nhau…
- Xin lỗi, nhưng tôi đến không đúng lúc à?
Ngạo Tuyết mặt lạnh đứng nhìn, Lê Linh khó chịu nhìn cô rồi lên tiếng trục khách.
- Đúng rồi, giờ thì cô biến đi, đừng cản trở chúng tôi.
Câu nói của Lê Linh như phản tác dụng, Ngạo Tuyết như mèo xù lông, cô cau có.
- Được, đã vậy tôi ngồi đây xem các người làm gì.
- Cô muốn cản trở tôi à, được thôi.
Lê Linh bực tức rời ra, lao vào đánh với Ngạo Tuyết một trận. Trần Hiệu Thiên may mắn chuồn êm.
Để lại câu chuyện về hai tuyệt sắc mỹ nhân đánh nhau ba ngày ba đêm vì tranh giành tình nhân.