Chương 17: Rắc rối

Hiệu Thiên Truyện

Chương 17: Rắc rối

"Phập".
Đó là tiếng động khi bạn sử dụng một vật sắc nhọn đâm vào một vật mềm với sức mạnh đáng kể. Trần Hiệu Thiên cũng đang làm việc đó.
Một nhát đâm chuẩn xác, kéo tan cái bụng của con ma lang thành hai, mùi máu gắt mũi khiến cậu nhíu mày.
- Dù làm bao nhiêu lần thì việc này không làm mình dễ chịu tí nào.
Thu nhập ma hạch từ con thú và những thứ có thể dùng được, cậu để chúng vào chiếc túi không gian mà cậu dùng điểm cống hiến đổi.
Tuy chỉ có ba mét vuông nhưng cũng đủ dùng. Thu dọn cái xác, Trần Hiệu Thiên tiếp tục đi tìm ma thú.
Để chắc ăn, cậu đã toàn lực đột phá đến Huyền cảnh, trở thành Huyền cấp sơ kỳ. Giờ cậu đã có thể học tập võ học tại tàng kinh các, nhưng cậu tạm thời để đó, cậu muốn nắm giữ kĩ hơn những chiêu thức cơ bản.
Trần Hiệu Thiên mải mê suy nghĩ lại những chiêu thức cơ bản mình đã học, từ từ học cách điều khiển khí của mình để thành thục chúng như một phần cơ thể.
Một chiếc bóng bất ngờ lao đến với tốc độ nhanh chóng. Khi đó, gần như không cần nhìn, Trần Hiệu Thiên nhẹ nhàng nhích nửa bước, né đi cú vồ của con ma thú.
Đó là một con ma lang, với thể hình to ngang một người trưởng thành, móng vuốt sắc bén, răng nanh ẩn hiện trong khuôn mặt hung ác.
Trần Hiệu Thiên nhìn nó, nhẹ nhàng đung đưa thanh mã tấu theo nhịp điệu, mắt chăm chú quan sát đối thủ trước mặt, tai nghe ngóng xung quanh. Thở nhẹ, thở nhẹ.
Con ma thú không vội tấn công, nó cũng quan sát đối thủ của mình, nó thở phì phò gấp gáp, con mắt đỏ hằn tơ máu.
Không gấp gáp, chờ đợi thời cơ, chính là Trần Hiệu Thiên lúc này, cậu giữ đầu óc mình luôn tỉnh táo, tấn công trước sẽ có nhiều lợi thế hơn, nhưng cậu không chọn thế.
Con sói gần như không chịu được, cái đói cồn cào lấn áp lí trí của nó, nó vồ đến. Dùng hai móng vuốt sắc nhọn trảo tới. Trần Hiệu Thiên không né, cậu cũng lao thẳng vào.
Khi móng vuốt của con sói bổ thẳng vào, dùng tốc độ nhanh nhất, vọt sang một bên, dùng toàn lực đâm vào bụng chúng, xoay dao rồi rạch mạnh.
Vậy là chết, nhẹ nhàng lau đi vết máu bắn, cậu khó chịu thu hoạch. Lại dọn xác con ma thú bằng cách đốt hoặc chôn nó.
Cậu làm vậy không phải để tránh sự thu hút của ma thú, đơn giản là vì cậu thấy muốn cho chúng được yên nghỉ.
Người ta làm việc gì, ban đầu khá lạ rồi sẽ quen, nhưng với việc này cậu chẳng quen nổi.
Trần Hiệu Thiên soát lại số lượng thu hoạch được, đã đủ cho một tháng. Thực chất cậu thu được ma hạch dùng để đổi đan dược cho Lê Linh là chủ yếu, cậu không cần đan dược cho lắm, đơn giản vì cậu có hack, lợi ích từ đó khiến cậu tu luyện mà chẳng cần đan dược nữa.
Khi dự định trở về, bỗng một con ma thú dạng hổ ra từ trong rừng rậm, hướng của nó đúng là về phía Trần Hiệu Thiên, việc này không khiến cậu nao núng, nhanh chóng một chém, xẻ ngang con thú.
Cùng lúc đó, một đoàn người đuổi ra từ rừng rậm, Trần Hiệu Thiên phát hiện ra họ ý định hướng tới con ma thú mà cậu vừa xe ngang, nhìn con mồi bị phân thành hai miếng.
- Liễu thiếu, con mồi đã bị hạ bất quá là người khác làm.
- Ai làm vậy?
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến, trong trí nhớ của Trần Hiệu Thiên có trí nhớ về nó, giọng nói thuộc về kẻ không chuyện ác gì không làm, xú danh nổi khắp vùng.
- Liễu Hạ.
- Ô hô, chúng ta quen nhau à.
Rắc rối rồi đây.