Chương 53: Sát nhân

Định Mệnh

Chương 53: Sát nhân

Chương 53: Sát nhân

Thời gian vùn vụt trôi đi không cách gì níu lại, cũng như chẳng ai đủ tiền tài để mua lại quá khứ của mình.

Trải qua giao tranh ở tửu điếm lần trước thấm thoát mà đã hơn một tháng, tiết trời đã vào giữa đông. Cái lạnh len vào từng thớ cây, ngọn cỏ như hòa làm một với thiên nhiên hoang dại. Gió đông hiu hiu thổi từng đợt, se buốt cả những khối băng mỏng, chúng run rẩy rồi như không thể tiếp tục chờ đợi ngọn gió đầu xuân đã vội vã vỡ nát, tìm về với nơi chúng được sinh ra.

Nhân gian tiêu điều, tưởng chừng như đang buộc lên người chiếc khăn tang thê lương. Vạn vật tìm nơi lẩn trốn cái lạnh thấu tâm can, cả con người cũng trở nên nhỏ bé trong thế giới tưởng chừng như đóng băng ấy. Trên ngọn cây cao, tuyết phủ dày thành lớp, chẳng còn thấy đâu màu xanh của ước vọng, ngay cả đôi chú chim chuyền cành mới hôm qua còn cố cất tiếng hót thì hôm nay cũng không còn sức để chống lại sự khắc nghiệt của mùa đông, rủ nhau nằm ngoan trong tổ.

Mọi thứ chìm vào mộng mị.

Tấm biển loang lỗ rêu phong đề ba chữ "Tử Hành Cung" đã bị tuyết phủ kín, những bậc tam cấp dài như bất tận cũng cùng chung số phận. Sau lần đánh lên Thiên Long Giáo, nhân lực của Tử Hành Cung tổn thất không hề ít hơn so với đối phương. Vì thế thời gian hơn một tháng qua hầu như Tịnh Trúc không hề có thêm chỉ thị nào phân phó, chủ yếu đốc thúc mấy gã đường chủ ổn định lại nhân lực và vật lực cho kế hoạch sắp tới. Ngoài ra, bản thân ả cũng đang bị thương cần tịnh dưỡng để phục hồi lại toàn bộ nội lực. Càng quan trọng hơn, chính là Ngô Phàm sau khi được đưa về Tử Hành Cung đã rơi vào hôn mê. Ả vừa phải dưỡng thương vừa phải dùng nội lực chống đỡ, giúp y điều hòa khí huyết thành ra mất không ít thời gian.