Chương 57: Đông qua chỉ hận xuân không về

Định Mệnh

Chương 57: Đông qua chỉ hận xuân không về

Chương 57: Đông qua chỉ hận xuân không về

Đêm giao thừa chuyển giao năm mới.

Trên những con đường lớn nhỏ khắp thị trấn, đèn treo đỏ hai bên, nhà nhà thắp nến khiến một góc trời rực sáng. Hôm nay, ai thong thả thì ở nhà người có việc thì tranh thủ làm cho xong để họp mặt với gia đình, cùng nhau trải qua thời khắc quan trọng, đón ngọn gió xuân mang hoan hỉ mong một năm mới an vui, tốt đẹp. Từ trong nhà ra ngoài ngõ đều có thể nhìn thấy nét hân hoan trên mặt mỗi người dân nơi đây.

Tiếc rằng những kẻ là khách thập phương tuy vui đấy nhưng vẫn có chút u buồn trong mắt vì một ngày như thế này lại không thể cùng người thân xum vầy.

Đêm nay ngay cả một ánh sao le lói cũng không thấy, bầu trời u tịch không chút sinh khí như những gì đang diễn ra ở thị trấn. Trong lúc nhà nhà nâng chén chúc cho năm mới thuận lợi, hạnh phúc đong đầy thì hơn một nghìn nhân mã Thiên Long Giáo chia thành nhiều nhóm nhỏ luân phiên xuất phát.

Trong, thư phòng, Thẩm Ngạc Hoa đang phân phó vài chuyện cần thiết với Thẩm Nguyệt Như và Tiêu chí Vĩnh thì Kim Thiền đột nhiên đẩy cửa, trên gương mặt là sự hoảng hốt cực độ, hơi thở cô gấp gáp khiến chỉ một câu nói ngắn gọn lại bị ngắt làm mấy lần:

"Không… không xong! Y Vũ tỷ tỷ… tỷ ấy biến mất rồi!"

Ba người đang có mặt tại phòng đều bị dọa cho mất hết mấy phần hồn vía, cùng lúc kêu lên:

"Cái gì?"

Tiêu Chí Vĩnh bước nhanh đến bên cạnh Kim Thiền, dùng hai tay lay vai cô, lực đạo khá mạnh làm Kim Thiền nhăn mặt chịu đau.

"Ta nói muội trông chừng Tiểu Vũ, như thế nào lại để muội ấy biến mất chứ?"

"Nửa canh giờ trước(1 tiếng), lúc ở trong phòng tỷ ấy kêu đau bụng, muốn đi nhà xí. Muội sợ tỷ ấy trốn mất nên đi theo đứng canh chừng bên ngoài, sau đó một lúc thì muội nghe tiếng tỷ ấy la thất thanh. Muội nghĩ tỷ ấy có chuyện nên vội đẩy cửa vào, nào ngờ…"

Kim Thiền ngưng lại một chút để lấy sức còn chưa tiếp lời thì Thẩm Ngạc Hoa đã lên tiếng, giọng bà vừa bất lực vừa lo lắng lại không giấu được có chút không hài lòng:

"Tiểu nha đầu này thật ngang bướng mà! Biết thế này, ngay từ đầu ta đã cho nó uống nhuyễn cốt tán."

"Cô cô giờ chúng ta nên làm sao?" Thẩm Nguyệt Như cũng không giấu được lo lắng hỏi bà.

"Đã đến nước này, chúng ta có muốn lo cũng vô dụng." Thanh âm của Thẩm Ngạc Hoa gay gắt – "Cứ tiến hành theo kế hoạch đã định, hi vọng không có điều gì bất lợi xảy ra. Các con mau đi đi."

Thẩm Nguyệt Như đưa mắt nhìn Tiêu Chí Vĩnh như muốn chờ ý kiến của y. Bản thân y nhận thấy sự việc hiện tại cũng không còn lựa chọn liền gật đầu đáp lại cái nhìn của cô. Thấy y không cũng không phản đối, Thẩm Nguyệt Như nhỏ giọng nói với Thẩm Ngạc Hoa:

"Cô cô, vậy chúng con đi trước."

"Đi đi."

Khi bọn họ đi rồi, Thẩm Ngạc Hoa mới nhỏ giọng tự nói với bản thân:

"Y Y, trông cậy vào con."

***

Tử Hành Cung.

Thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới đã qua, so với Thiên Long Giáo thì Tử hành Cung cũng không hề kém cạnh trong việc phòng bị lẫn kế hoạch phản công. Trước đó Tịnh Trúc đã cử một nhóm mật thám trà trộn vào nhân mã của Thiên Long Giáo đồng thời lệnh cho một trong bốn vị phân đường chủ dẫn một trăm thủ hạ theo đường núi khởi hành đến Thiên Long giáo.

Tuy đêm nay người ngựa của Tử Hành Cung vẫn ăn thịt uống rượu, tưởng chừng như say sưa quên mất phòng bị nhưng thật ra lại chỉ là đang diễn một vở kịch lớn. Từ đầu, Tịnh Trúc đã lệnh Diệp Quân Tùng tra ra tất cả tay chân của Thiên Long Giáo đang trà trộn vì thế tin đưa về cho Thẩm Ngạc Hoa cũng chỉ là tin giả. Chỉ là không ngờ, Thẩm Ngạc Hoa đã đi trước một bước.

Trong bóng tối, nơi những bụi hoa Tỷ Muội mọc rậm rạp, một bóng người nhỏ thó thu mình, mặc gai nhọn đâm vào da thịt đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía những chiếc bàn bày rượu thịt ngoài kia, trên tay là mấy mảnh giấy đã bị vò cho nát nghiến.



Trời tờ mờ sáng, khi nghe tiếng bọn thủ hạ kêu la khắp nơi trong Tử Hành Cung, bóng người nhỏ thó không giấu được nụ cười đắc ý trên khóe môi nhưng vẫn không hề có ý định bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Kẻ đó biết, nếu lúc này bị phát hiện thì chỉ có một con đường là chết!

Từ trong các phòng riêng, đến những dãy hành lang, trong sân cả khu vực nội điện ở đâu cũng bắt gặp cảnh thủ hạ Tử Hành Cung ôm bụng quằn quại kêu gào dưới đất. Ngay cả sức để ngồi lên lúc Tịnh Trúc, Diệp Quân Tùng cùng ba phân đường chủ đến cũng không có. Tịnh Trúc cau mày khi thứ mùi chua nồng tởm lợm theo gió phả vào mũi, lan đến tận đỉnh đầu. Không những ả, mà cả bốn người còn lại cũng cùng có một thứ biểu cảm như thế, khắp nơi là những đống lốn nhốn nhão nhoét được đám thủ hạ thải ra đêm qua đến gần sáng nay.

"Khốn kiếp! Diệp Quân Tùng, ngươi nhanh mang kẻ đã hạ độc đến đây cho ta." Tịnh Trúc tròng mắt muốn vỡ tung vì tức giận ra lệnh cho Diệp Quân Tùng rồi quay sang ba gã phân đường chủ tiếp – "Còn các ngươi, mau triệu tập toàn bộ nhân lực còn lại đến sân võ."

Mấy gã phân đường chủ cùng Diệp Quân Tùng gấp rút thi hành lệnh, không dám chậm trễ. Nếu như tin tức kia là thật thì chỉ tầm một canh giờ nữa người Thiên Long Giáo sẽ đến.

Nhìn đám thủ hạ lăn lộn trước mắt, cả người Tịnh Trúc run lên vì giận dữ, rõ ràng ả tính đưa Thiên Long Giáo vào tròng lại không ngờ tự mình sa bẫy chính mình. Sát ý trong mắt ngày một lớn, ả nhanh chóng lướt lại những gì liên quan đến kế hoạch, rõ ràng không có sơ hở nhưng rồi đồng tử của ả co rút. Ả quát lớn:

"Tập hợp tất cả nhân lực vừa gia nhập đến đây."

Lệnh vừa dứt, chưa đầy một khắc, gần một trăm người gia nhập Tử Hành Cung từ một tháng trước đã tập hợp. Trời bắt đầu hửng sáng, kẻ nấp mình trog bụi hoa có muốn trốn tiếp cũng không được, đành cắn môi đi theo đám người kia.

Bọn chúng sắp thành hàng lối ngay ngắn, ngẩn đầu nhìn lên phía trên nơi Tịnh Trúc, Diệp Quân Tùng và ba gã phân đường chủ đang đứng, ngoài ra còn có một người – Ngô Phàm.

Tịnh Trúc đảo mắt một lượt, nói:

"Điểm danh cho ta!"

Một gã phân đường chủ cầm trên tay một quyển sổ, bắt đầu đọc tên từng người một. Mỗi một lần gã xướng tên một người là kẻ đang đứng cuối hàng kia trong lòng thêm một lần căng thẳng nhưng hiện tại lại không có cách gì để thoát thân. Khắp nơi trong Tử Hành Cung này đều là thiên la địa võng, kẻ đó có muốn cũng không trốn thoát được. Quả nhiên đến cuối cùng Diệp Quân Tùng lên tiếng:

"Tại sao lại dư ra một người?"

"Hồi Diệp đường chủ, hắn mới đến hôm qua, vì nhân lực phải tập trung, nhà bếp và bên giặt giũ thiếu người nên thuộc hạ đã nhận hắn vào làm tạm. Thuộc hạ cũng đã cẩn thận kiểm tra, hắn không biết võ, hơn nữa lại bị câm nên mới thu nhận." Gã phân đường chủ đang điểm danh lên tiếng.

Tịnh Trúc không nói không rằng, xuất thủ giáng cho hắn một chưởng khiến hắn nôn ra cả máu tươi. Nếu hôm nay không vì đại cuộc, hẳn ả đã sớm tiễn hắn về với Diêm Vương lão tổ.

Tịnh Trúc vừa thu hồi chưởng pháp liền đổi cước bộ nhanh như cắt đến trước mặt kẻ "dư thừa" kia. Những ngón tay ả bóp chặt hộ khẩu kẻ đó, trong đôi mắt xuất hiện một tia âm độc.

Soạt.

Lớp da mặt giả dạng bị lột bỏ. Ả lạnh giọng:

"Bạch Y Vũ, mạng ngươi cũng lớn lắm. Năm lần bảy lượt mà vẫn không chết, lại còn dám quay trở lại?"

"Cô tốt nhất đừng quan tâm tới ta, ta nghĩ giờ này Thẩm bá mẫu cũng tới rồi. Hiện tại người của cô đã bị ta hạ độc không ít, cô nên chuẩn bị tinh thần thì hơn."

"Ngươi…"

Ngay lúc ấy, tiếng hô hào tấn công từ bên ngoài vang lên.

"Trúc Nhi."

Diệp Quân Tùng biết lửa hận đang bốc lên trong lòng Tịnh Trúc, hắn liền lên tiếng nhắc nhở ả. Bàn tay đang muốn bẻ gãy đốt sống cổ của Bạch Y Vũ dừng lại, đuôi mắt cong lên nhưng sát ý tản ra từ người ả thì không hề thuyên giảm.

"Suýt nữa ta lỡ tay giết mất con mồi ngon rồi. Trói ả lại."

Diệp Quân Tùng liền cử hai gã thủ hạ bắt lấy Bạch Y Vũ nhanh chóng trói tay chân và nhét khăn bịt kín miệng của cô.

Tiếng binh khí từ bên ngoài đã vang đến tận nơi, Tịnh Trúc không nói gì thêm quay người bước đi. Chuyện hôm nay vốn dĩ đã chuẩn bị chu toàn nào ngờ lại vì một sơ suất ngớ ngẩn của thủ hạ bên cạnh làm đảo lộn mọi thứ, ả thật sự đang muốn tìm thứ gì đó để phát tiết.

Ở phía bên ngoài Tử Hành Cung, Tiêu Chí Vĩnh, Thẩm Nguyệt Như, Tô Chấn Phong cùng lão chủ tửu điếm dẫn theo bốn cánh thuộc hạ tấn công trực diện vào bốn vị trí trọng yếu, bản thân Thẩm Ngạc Hoa thì đích thân dẫn thủ hạ đánh thẳng vào cửa chính. Trong lúc đó địa đạo bí mật cũng đã được đào xong, Kim Thiền theo bản đồ dẫn một nhóm tinh nhuệ vòng ra sau núi theo địa đạo mà tràn vào bên trong. Khu vực này trước đây là cấm địa nhưng từ sau khi Tịnh Trúc lập kế thử lòng Ngô Phàm, bản thân cũng đã nắm giữ "Bão Vũ Lê Hoa Châm" thì nơi đây chẳng ai ngó ngàng đến. Ngoại trừ một nhóm hơn hai mươi người được cử canh giữ miệng vực cùng lỗ thông gió phòng trừ kẻ địch theo hai con đường này tiến vào thì không còn phòng bị gì khác. Tịnh Trúc vốn nghĩ với địa thế của Mai Hoa cổ động, Thẩm Ngạc Hoa dù có muốn tiến công cũng bất khả thi, nào ngờ trời không chiều lòng người.

Nhóm thủ hạ Kim Thiền mang theo đều là tinh nhuệ, võ công có hạng, chỉ một lúc sau, hai mươi tên địch đã thành người thiên cổ. Kim Thiền tuy giết người nhưng trong lòng vẫn có phần không đành, liền khấn:

"Nam mô a di đà phật. Các ngươi đừng trách ta, có trách thì trách chủ nhân các ngươi chọn nhầm người để động vào. A di đà phật, a di đà phật!"

Trời sáng rõ, bày ra trước mắt một cảnh hỗn độn, tiếng chém giết, tiếng la ó, xác người la liệt, máu tươi loang lổ trên nền đất đá, trên tuyết, trên vách tường cả những cánh hoa và lộc non xanh biếc cũng bị nhuốm một màu đỏ tanh tưởi.

Kim Thiền được lệnh không tham gia trận chiến ngoài kia, chỉ tập trung vào việc tìm người nên nhanh chóng vào sâu bên trong. Bọn họ gần như lật tung từng tấc đất, giở từng mái ngói nhưng vẫn không tìm thấy người cần tìm. Kim Thiền lo lắng quan sát cục diện, thủ hạ của cô mang theo cũng đã chết không ít hơn hai mươi mà một chút tông tích của Bạch Gia Hào cùng Bạch Y Vũ vẫn không tìm thấy.

Ném cái xác trên tay sang một bên, cô gắt gỏng:

"Bọn này cứng miệng thật! Thế nào lại không khai lấy một lời kia chứ!"

Cô còn chưa chửi xong thì đã thấy một toán thủ hạ Tử Hành Cung đón đầu nhóm người của cô. Cô nhăn mặt nhận ra kẻ cầm đầu:

"Ngươi là Lâm râu dài một trong những phân đà chủ phải không?"

"Nhóc con đã biết danh ta thì mau mau chịu trói đi!"

Kim Thiền hứ một tiếng nói:

"Nếu không phải trước đó Thẩm bá mẫu đã cho ta xem hình vẽ của ngươi, bổn cô nương thèm biết ngươi chắc? Các huynh đệ, mau bắt lấy hắn, ta thề là sẽ khiến hắn nói ra tung tích người chúng ta cần tìm, không khiến các huynh đệ nhọc lòng nữa."

Lời Kim Thiền vừa dứt, toàn bộ thủ hạ đi theo cô nhất loạt xông lên. Đao kiếm loang loáng, đem tiếng leng keng lần nữa vang lên đến nhức óc. Hắn vốn là phân đường chủ, công phu đâu phải hạng xoàng, đám thủ hạ Thiên Long Giáo mười mấy người chết dưới tay hắn, chưa kể đến lũ thủ hạ đi theo hắn cũng đã hạ không ít người. Kim Thiền nheo mắt, khóe môi giật giật:

"Cẩn thận tránh ra ta phóng ám khí."

Một lời này làm gã phân đường chủ giật mình thu chiêu, lách người né tránh thứ Kim Thiền vừa phóng ra. Nhưng thủ hạ đi theo cô thì biết, cô chẳng có thứ gì gọi là ám khí cả. Mười mấy ngày cùng nhau tìm hiểu đối phương để dễ bề hành động, tuy không hiểu hết nhưng tính cách của cô thì những kẻ có cơ như bọn họ chẳng lấy gì làm lạ, cũng không mấy khó khăn để nắm bắt.

Vì vậy, khi gã vừa thu chiêu để tránh thì năm thủ hạ khác từ phía sau cùng xuất thủ khống chế, đánh bay binh khí trên tay hắn. Bọn thủ hạ Tử Hành Cung thấy gã thất thủ thì mất hết sĩ khí, chẳng mấy chốc cũng bị diệt.

Kim Thiền thích thú, nhanh tay bước đến điểm huyệt đạo, xé đại một vạt áo nhét vào miệng hắn làm hắn trợn mắt, nộ khí xung thiên. Cô vô thưởng vô phạt nói:

"Uầy, trừng cái gì chứ? Y phục ta được ướp hoa đấy, thơm lắm không để ngươi thiệt đâu." Rồi cô cười ranh mãnh, lấy trong người ra một chiếc lông chim, tiếp lời – "Cái này ta vốn chuẩn bị cho gã chết bầm kia nhưng thôi ngươi dùng trước đi ha."

Một tên thủ hạ Thiên Long Giáo liền cởi giày và vớ của gã phân đường chủ ra, cô nhăn mặt:

"Com mẹ nó! Ngươi ba năm chưa rửa chân hả? Thúi không chịu nổi, ngươi giúp ta xử lý hắn đi."

Kim Thiền "nhường" công việc tra tấn cho một người khác, tên thủ hạ không mấy vui vẻ nhưng vẫn làm. Gã phân đường chủ lần này quả thật là chịu nhiều ủy khuất, chiếc lông chim cứ thế mà lướt qua lướt lại dưới lòng bàn chân hắn. Bản thân bị điểm huyệt, hắn không cách nào cựa quậy, miệng cũng không thể la, thà một đao giết hắn còn hơn chơi cái trò cù lét này. Hắn ban đầu còn cố nhịn, rồi không chịu nổi mà cả người run lên như lên cơn động kinh, hai bên thái dương co giật liên hồi, tiếng cười bị miếng vải trên miệng giữ lại trong cổ họng cứ "khùng khục" như mắc nghẹn, ngay cả nước mắt cũng không kìm được.

"Nói không? Không nói ta chơi tiếp. Dù sao chủ nhân ngươi cũng đang bận ở ngoài kia, không hơi đâu mà để ý đến sự mất tích của ngươi."

Cọng lông vũ càng lúc làng cọ mạnh, dường như tên thủ hạ cũng rất phấn khích, cười không khép được mồm. Sau nửa khắc chịu đựng gã đường chủ đành cật lực gật đầu mà xin tha.