Chương 56: Một chút ngọt ngào

Định Mệnh

Chương 56: Một chút ngọt ngào

Chương 56: Một chút ngọt ngào

Hôm nay tiết trời dường như ấm áp hơn hẳn, nắng vàng buông lơi vạt áo như trêu đùa lại như muốn đánh thức thiên nhiên đang ngủ yên dưới lớp tuyết lạnh. Những giọt nắng lung linh nhảy nhót trên từng phiến lá, giữa không gian rộng lớn vang lên tiếng chim chuyền cành ngân nga khúc hát gọi xuân về. Từng đám mây trắng bồng bềnh trôi hờ hững, tắm mình trong thứ ánh sáng ấm áp của mẹ thiên nhiên.

Tuyết bắt đầu tan tạo thành những dòng chảy nhỏ len lỏi trên mặt đất, mềm mại như dải lụa buộc trên mái tóc thiếu nữ đang tung bay.

Thời gian vội lướt như cơn gió trong lành buổi sớm nhẹ thổi qua tai, khiến con người chỉ mới vừa cảm nhận được chút mơn trớn thì đã vội biến mất. Năm nay mùa đông qua nhanh, mặc dù tiết xuân chưa đến nhưng chim muông đã cất tiếng hát vang trời, từ những thân cây chồi non cũng cựa mình tỉnh giấc.

Trong khoảng sân rộng của tửu điếm, Thẩm Ngạc Hoa thất thần nhìn nụ hoa hồng vẫn còn chưa nở, bên cạnh bà - Chu Bích Dung cũng với nét mặt tương tự nhìn về một hướng khác. Cả hai đón buổi sớm trong tâm trạng nặng nề, mấy gã thủ hạ đi qua ngay cả lên tiếng cũng không dám chỉ chắp tay ôm quyền xá rồi nhanh chóng rời đi. Không biết đã qua bao lâu, Chu Bích Dung mới mở lời:

"Ngươi thật không hối hận?"

"Không!" Thẩm Ngạc Hoa dứt khoát.

"Ngươi phí hoài một thời son trẻ chỉ để đổi lấy vị trí giáo chủ, bỏ quên gần hai mươi năm thanh xuân để gầy dựng một Thiên Long Giáo hùng mạnh như bây giờ. Ngươi cam tâm sao?" Chu Bích Dung lại tiếp tục hỏi.

"Nếu có thể đưa Phong nhi về bên cạnh ta, dù nó chỉ là một kẻ ngây ngốc đi chăng nữa, ta cũng chẳng ngại gì mà đánh đổi tất cả. Ngươi đã có hai mươi bảy năm bên cạnh nó, còn ta một ngày trọn vẹn cũng chưa từng."

Trong ngữ khí của Thẩm Ngạc Hoa không giấu được bi thương cùng bất nhẫn. Dù bây giờ trong lòng bà không còn chấp nhặt chuyện xưa, thuốc giải cũng tình nguyện giao ra cho người từng là tình địch nhưng việc đánh tráo kia bà vẫn không thể tha thứ.

Thẩm Ngạc Hoa phất tay áo xoay người, nói với Chu Bích Dung trước khi đi:

"Ngươi đến xem chừng Y Y một chút, ngoại thương của nó đã bình phục nhưng không thể động võ được nữa, ngươi chú ý đừng để nó tuỳ tiện ra ngoài. Hiện tại phải dốc toàn lực lần này, ta dù muốn cũng không đủ thời gian để chăm sóc nó."

Nói rồi không đợi Chu Bích Dung hồi đáp, Thẩm Ngạc Hoa đã nhanh chân bước đi. Nhìn vóc dáng nhỏ bé nhưng vững chãi toát lên khí chất uy nghiêm của bà, Chu Bích Dung không khỏi cảm thấy vừa có lỗi, vừa tự ti lại có phần thương xót. Môi bà dường như thấp thoáng nụ cười, giọng điệu mỉa mai:

"Ngươi lấy tư cách gì để thương xót người khác, bản thân ngươi chẳng phải cũng không khác gì sao? Nực cười!" – Dừng lại một chút, bà tiếp lời – "Phong nhi, lần này con nhất định phải bình an trở về."

Bà nấn ná một chút nữa rồi cũng trở bước hướng phòng Bạch Y Vũ mà đi đến. Lúc nhìn thấy cô trong trạng thái hôn mê bà không khỏi bàng hoàng dù trước đó Thẩm Nguyệt Như có nói qua chuyện cô bị thương, càng không dám tin vết thương chí mạng kia là do Ngô Phàm gây ra. Vận lực quá độ, huyết khí công tâm, kinh mạch toàn thân bị vỡ, lần đó tuy Thẩm Ngạc Hoa dùng nội lực của mình cùng thuốc trị thương đặc chế giữ lại mạng cho Bạch Y Vũ nhưng về sau, cô dù muốn cũng không dùng đến võ công được nữa.

Chu Bích Dung đứng trước phòng của Bạch Y Vũ chậm rãi đưa tay gõ cửa.

***

Trong thư phòng của tửu điếm.

Thẩm Ngạc Hoa đang cùng Tô Chấn Phong nghiên cứu bản đồ thì có tiếng gõ cửa. Tô Chấn Phong ngẩng đầu nhìn lên trong khi Thẩm Ngạc Hoa hờ hững nói:

"Vào đi."

Cánh cửa bật mở, từ bên ngoài Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh cùng lão chủ tửu điếm cũng là thủ hạ dưới tay của bà bước vào. Đôi mắt vẫn dính chặt lên bức bản đồ trên bàn, Thẩm Ngạc Hoa lại lên tiếng:

"Không cần hành lễ. Các ngươi mau qua đây."

Nghe thấy lời này của bà, ba người đang muốn thi lễ vội ngưng lại động tác, trực tiếp hướng về phía chiếc bàn đang để bức bản đồ. Năm người bọn họ đứng vây thành một vòng tròn xung quanh, mười con mắt đều đặt vào mảnh giấy lớn trên mặt bàn. Thẩm Ngạc Hoa nói:

"Mấy hôm nay ta dựa vào bức phát thảo của Y Y và những gì mật thám thu thập được vẽ lại bản đồ này. Lần này nhân lực của chúng ta đưa đến không hề nhỏ, có thể nói ngoại trừ hai trăm thủ hạ được cắt đặt ở lại Thiên Long Giáo số còn lại hiện tại đều được bố trí ở trong trấn. Tử Hành Cung chắc chắn cũng không thua gì chúng ta, nhân mã đều đã được triệu tập vì thế trận này chúng ta quyết không thể thất bại. Các ngươi xem…" – Thẩm Ngạc Hoa chỉ tay lên một vị trí của bản đồ, hướng sự chú ý của bốn người còn lại vào đó rồi nói tiếp – "Lần này chúng ta sẽ chia làm bốn hướng tấn công, mỗi người các ngươi sẽ dẫn đầu một nhóm lớn. Tử Hành Cung ngoài bốn trạm gác chính thì những nơi khác đều không có gì đáng ngại. Nhất là vùng núi ở Mai Hoa cổ động, ở đây có lối mòn dẫn đến một cái hang nhỏ dẫn vào bên trong. Tuy nó đã bị bịt kín từ nhiều năm nay nhưng ta đã âm thầm cho người đào địa đạo từ nửa tháng trước, chắc cũng sắp xong rồi."

Tiêu Chí Vĩnh vẫn luôn lắng nghe Thẩm Ngạc Hoa nói, lúc này mới khó hiểu lên tiếng hỏi:

"Bá mẫu, làm sao người biết hang động đó? Hơn nữa thật có thể đào địa đạo thông qua sao? Lần trước Chí Vĩnh và Nguyệt Như ở đó chỉ thấy vách đá sừng sững, sơn dộng đó lại nằm ở lưng chừng đỉnh núi."

Thẩm Ngạc Hoa nghe y hỏi thì ngưng lại đôi chút, kèm theo một tiếng thở dài rồi mới trả lời nghi vấn của y:

"Chuyện kể ra thì rất dài, lần đó ta cùng giáo chủ tiền nhiệm đột nhập Tử Hành Cung muốn trộm binh khí 'Bão Vũ Lê Hoa Châm', không ngờ bị phát hiện lại bị đánh lùi đến Mai Hoa động, lúc đó vẫn chưa có trận pháp hoa mai. Giáo chủ trúng độc, thương thế rất nặng, ta sau khi đóng được cửa động thì cũng kiệt sức trong khi ở bên ngoài bọn chúng đang chuẩn bị phá cửa xông vào. Trong lúc nguy cấp, ta phát hiện một miệng hang nhỏ ước chừng lớn hơn mặt bàn này một chút, bèn cùng giáo chủ muốn theo đó mà ra thoát thân. Nhưng giáo chủ lúc này thân trúng kịch độc, binh khí tuy lấy được nhưng chỉ e lại mất vào tay địch, liền sai ta tìm một góc tăm tối đào đất chôn nó đi. Ta vừa chôn xong, chạy đến bên cạnh người thì cửa động cũng bị phá, người chỉ hét vào tai ta một tiếng ‘đi’ rồi đẩy mạnh ta lọt vào bên trong hang, khi ta định thần quay đầu lại thì một đống đá tảng ầm ầm chặn lấy miệng hang, ta bị thương cũng không nhẹ đành trở về."

"Cô cô, sau đó sao người lại không quay trở lại cứu tiền nhiện giáo chủ?"

Thẩm Nguyệt Như hỏi xong, lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc chỉ muốn vả cho sưng miệng vì lời vừa thốt ra. Thẩm Ngạc Hoa nhìn thấy thần tình đó của cô lại không có chút gì nổi giận, chỉ nhàn nhạt cười:

"Nếu cơ hội để con giành lấy thứ mình muốn đến tay, con có từ chối không?"

Không riêng Thẩm Nguyệt Như mà ba người còn lại cũng im lặng không nói gì, trong lòng đều đã có câu trả lời. Không khí đột nhiên trầm xuống có chút căng thẳng không nói thành lời. Thẩm Ngạc Hoa thu mọi biểu cảm của từng người vào trong tầm mắt, lên tiếng đánh tan lớp băng mỏng vừa mới đông kết:

"Không nói chuyện cũ, chúng ta vào vấn đề chính đi."

Bốn người còn lại cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào những địa điểm mà Thẩm Ngạc Hoa chỉ trên bản đồ cũng ghi nhớ những lời bà tiếp tục nói.

Gần hai canh giờ trôi qua, cửa thư phòng mới được mở ra, thần thái mỗi người đều thập phần cẩn trọng. Bọn họ chia nhau, mỗi người một việc, theo sự sắp xếp của Thẩm Ngạc Hoa mà làm.

Bọn họ đi rồi, Thẩm Ngạc Hoa mới thất thần ngồi xuống ghế. Nhớ lại chuyện cũ không khỏi đắng lòng. Vốn dĩ bà cũng muốn quay trở lại nhưng lúc đó giáo phái mất đi giáo chủ như rắn không đầu, mọi người đều thừa cơ tranh giành ngôi vị đang bỏ trống. Bà đành hoãn việc cứu người ra sức giành lấy vị trí này. Lúc đó bà đang có thai, lại vừa mới gia nhập, mỗi đường đi nước bước phải vô cùng cẩn trọng, nên dù không đành lòng bà vẫn để Ngô Phàm vừa mới sinh cho bà vú để đi nghênh địch. Không ngờ lại mất gần nửa đời người mới nhận lại được con.

Sau đó khi biết giáo chủ bị nhốt trong trận pháp hoa mai, bản thân đã là một người tàn phế. Ngẫm nghĩ thứ binh khí kia cũng không ai ngoại trừ bà và giáo chủ biết nơi cất giấu liền từ bỏ ý định ban đầu.

Khẽ thở dài, bà nghĩ:

"Âu cũng là số mệnh."

Trong khi đó trên đường trở về phòng, Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như tách ra khỏi hai người còn lại.

"Có muốn ra ngoài không?" Tiêu Chí Vĩnh hỏi, thanh âm trầm thấp.

Thẩm Nguyệt Như suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hai người đổi hướng đi về phía cổng rồi lấy ngựa rời khỏi tửu điếm. Từ lúc Thẩm Ngạc Hoa đến, tửu điếm không còn phải trá hình nữa, mọi thứ đều công khai, vì thế trước cửa luôn luôn có tốp canh gác cùng đi tuần. Thấy hai người bọn họ đi ra thì vội mang ngựa đến.

Thị trấn này nằm lân cận địa phận Tử Hành Cung nên phi ngựa chỉ hơn một khắc là có thể đắm mình giữa thiên nhiên hoang dã. Để mặc hai con ngựa tự do đi lại, y và cô nhìn vào khoảng không trước mắt, y lên tiếng:

"Cảm thấy sợ sao?"

Thẩm Nguyệt Như tần ngần một chút mới chậm rãi trả lời:

"Không! Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái."

"Nếu là muội, muội có làm thế không?" Tiêu Chí Vĩnh lại hỏi.

"Ta không biết! Có lẽ có cũng có lẽ không. Ta không phải cô cô, ta không đủ tàn nhẫn như bà ấy."

Tiêu Chí Vĩnh xoay người tựa lưng vào một thân cây, im lặng quan sát Thẩm Nguyệt Như. Ánh mắt nhu hòa của y khiến gương mặt cô phiếm hồng, cô liếc y một cái sắc lẹm, gắt:

"Ngươi nhìn cái gì?" Rồi tiến về phía thân cây y đang tựa đối lưng.

Lực dựa của cô hơi mạnh, những mảng tuyết vương trên tàng cây bị rung lắc rơi xuống, dính bết lên tóc và vai áo cô. Cô nổi cáu:

"Gì vậy? Đến ngươi cũng muốn khi dễ ta?"

Thẩm Nguyệt Như phủi đám tuyết vừa dính trên người vừa cằn nhằn, không hay Tiêu Chí Vĩnh đang nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý. Phát giác ra điều đó, lần nữa cô chỉ muốn quay mặt đi mơi khác tránh cái nhìn của y.

"Đừng quay đầu."

Cô theo quán tính mà khựng lại bởi câu nói đột ngột kia. Bàn tay y đưa ra, chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô, phủi đi đám tuyết còn sót lại. Động tác ấy làm cô ngẩng ngơ, đôi mắt cứ dán lên khuôn mặt y hoàn toàn không phát hiện bàn tay y đã trượt xuống bên má mình.

Một luồng sét như chạy dọc sống lưng rồi lan dần khắp cơ thể khi hơi ấm từ bàn tay y truyền sang gò má đang ửng hồng vì lạnh của cô. Toàn thân cô trong chốc lát cứng lại, máu nóng trong người như đông đặc. Cho đến lúc những ngón tay y luồn sâu vào tóc, cánh tay kia vòng lấy thắt lưng và môi y dịu dàng chạm khẽ vào môi cô, cô mới giật mình hoảng hốt đẩy y ra.

Tim cô run rẩy.

"Tiêu Chí Vĩnh, ngươi… ngươi…."

Không để cô nói hết câu, đôi bàn tay y đã giữ lấy gương mặt cô lần nữa đem sự ôn nhu trấn áp mọi lý lẽ của nữ tử trước mặt.

Thẩm Nguyệt Như lần này thật sự bị dọa cho thần trí bất minh. Từ lúc quen biết Tiêu Chí Vĩnh, y trong mắt cô lúc nào cũng trầm tĩnh, hòa nhã, càng chưa bao giờ có hành động phi lễ với cô vậy mà hôm nay y dám…

Cô trừng mắt, hung hăng dùng sức đẩy y ra, trong đầu hiện lên không biết bao nhiêu là câu chửi rủa:

"Tiêu Chí Vĩnh, ngươi mau buông ra. Ngươi điên à! Mau buông ta ra."

Nhưng tất cả những lời muốn thốt ra đó, đều đã bị đôi môi nóng bỏng của y khóa chặt. Đôi tay y càng gắt gao giữ lấy cô, một phút cũng không hề buông lỏng. Cô không biết, trong lồng ngực y, trái tim vốn yên ổn cũng đang đập loạn. Vốn dĩ y chỉ muốn chạm vào cô nhưng khi nhìn vẻ mặt ngây ngốc pha lẫn tức giận của cô, y không chế ngự được thứ tình cảm đang dâng trào trong cơ thể mà muốn nhiều hơn thế. Trong vô thức đôi môi y mấp mấy, từ cổ họng thanh âm trầm ấm như gió xuân mơn man:

"Ta yêu muội, Nguyệt Như."

Đôi tay đang dùng sức của Thẩm Nguyệt Như khựng lại, chút lý trí trong cô tan chảy như lớp tuyết mỏng dưới sức nóng của ánh mặt trời. Đôi mi dù không muốn nhưng từ từ khép lại, khuôn miệng cũng theo đó mà hé mở đáp trả nụ hôn bỏng rát của nam nhân trước mặt. Những ngón tay của cô theo bản năng dịch chuyển từ trước ngực Tiêu Chí Vĩnh vòng ra phía sau lưng y, siết chặt.

Dường như tuyết đang muốn tan chảy cùng nụ hôn ngọt ngào ấy.