Chương 55: Bất ngờ

Định Mệnh

Chương 55: Bất ngờ

Chương 55: Bất ngờ

Nhuyễn tiên kiếm được rút ra khỏi người Bạch Y Vũ. Dòng máu còn vương lại trên đầu lưỡi nhỏ từng giọt xuống, thấm qua lớp tuyết bên dưới, lan nhè nhẹ trông xinh đẹp như những cánh hoa. Ngô Phàm nhìn cô, vẫn là ánh mắt không chút nhân tính, y đứng bất động chờ đợi mệnh lệnh để mặc một giọt nước nóng hổi vô thức lăn xuống nhưng rất nhanh bị gió thổi khô.

Tịnh Trúc tận mắt trông thấy Ngô Phàm một kiếm xuyên qua người Bạch Y Vũ thì không khỏi vui sướng trong lòng. Khóe môi vốn chỉ hơi cong nay mặc cho tràn cười thống khoái tuôn ra như suối đổ. Thanh âm lanh lảnh lan đi trong khoảng không gian Tử Hành Cung. Phải mất một lúc ả mới chế ngự được cảm giác thỏa mãn của mình, ả đứng lên từng bước chậm rãi tiến về phía Bạch Y Vũ. Nhìn cô nằm gục trong vũng máu, chỉ còn chút hơi tàn, ánh mắt ả không giấu được niềm thích thú tưởng chừng như đứa trẻ được mẹ mang cho thứ mình yêu thích. Ả lại cười, lần này tiếng cười dường như có chút điên loạn. Ả hết cười rồi nói:

"Bạch Y Vũ, ngươi xem đi. Rốt cuộc thì ai mới là người đáng thương kia hả? Không cứu được cha, không giúp được nam nhân của mình ngược lại tính mạng còn không giữ được. Ta khinh bỉ cô! Một kẻ óc lợn như cô cũng xứng ở bên cạnh hắn sao? Nực cười, thật là nực cười. A ha ha…"

Tịnh Trúc lại lần nữa bật cười nhưng biểu hiện có điều gì đó không ổn. Diệp Quân Tùng từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh quan sát, nhận ra sự biến đổi này của ả, hắn không khỏi kinh sợ trong lòng. Hắn giữ chặt lấy vai ả, lớn tiếng gọi:

"Trúc nhi, Trúc nhi! Muội làm sao vậy? Đừng làm ta sợ, Trúc nhi!"

Phụt.

"Trúc nhi!"

Diệp Quân Tùng kinh tâm mà gọi tên ả bằng giọng điệu hoang mang. Trên mặt sân, bên cạnh vũng máu của Bạch Y Vũ là mảng máu tươi Tịnh Trúc vừa phun ra. Ả cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để dựa dẫm vì thế mà rất tự nhiên tựa vào người Diệp Quân Tùng. Vẫn giữ nụ cười trên hai cánh môi, ả nhẹ giọng:

"Không sao, chỉ là quá phấn khích."

Diệp Quân Tùng không tin vào những lời của ả, phấn khích quá độ ư? Nếu chỉ đơn thuần như thế thì tại sao ả lại thổ huyết được? Trong lòng hắn thập phần lo lắng, nét mặt biến đổi khi đặt tay lên mạch tượng của ả, khẽ kêu một tiếng thương tâm. Hắn khom người bế thốc ả lên, hành động đột ngột khiến ả giật mình.

"Diệp Quân Tùng, ngươi…"

"Ta mặc kệ, muội đánh ta cũng được giết ta cũng xong nhưng ta không muốn muội ở lại đây thêm một chút nào nữa. Ta đưa muội về phòng, việc còn lại cứ để bọn thủ hạ xử lý."

Không để Tịnh Trúc nói thêm câu nào, hắn gọi tên thủ hạ lúc nãy nói chuyện với hắn đến, căn dặn:

"Ngươi cầm lấy thẻ bài này, đưa tên họ Ngô này về thạch thất. Sau đó cho người thu dọn chỗ này sạch sẽ một chút."

Gã thủ hạ cúi đầu vâng lệnh, đưa tay rút thẻ bài bên hông Diệp Quân Tùng. Tịnh Trúc trên tay hắn đang thiêm thiếp đi vào giấc ngủ, không hề lên tiếng phản đối. Hắn thu xếp xong thì xốc lại người Tịnh Trúc rồi xoay người nhắm hướng phòng của ả mà đi. Bỗng dưng được một đoạn, như nghĩ ra được gì hắn liền dừng bước, quay lại nói:

"Đem đầu của ả gửi đến Thiên Long Giáo."

"Vâng, thưa Diệp đường chủ."

Lần xoay người này, hắn đi thẳng.

Gã thủ hạ đứng tiễn cho đến lúc bóng của Diệp Quân Tùng và Tịnh Trúc khuất hẳn bên trong mới chậm rãi nhìn Bạch Y Vũ đang nằm dưới đất. Hắn bước đến gần rồi ngồi xuống dùng ngón tay kiểm tra hơi thở cùng mạch đập của cô. Thấy mạch đập của cô rất yếu, hơi thở đứt quãng, nhẹ hẫng như lông vũ hắn lấy làm yên tâm đứng lên phủi tay một cái. Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn Ngô Phàm vẫn luôn đứng bất động bên cạnh. Hết nhìn Bạch Y Vũ dưới đất, lại nhìn Ngô Phàm mấy lượt, cuối cùng hắn quyết định không đi gọi thêm người mất công phiền phức. Dù gì thẻ bài cũng đang ở trong tay hắn, hắn đưa thẻ bài đến trước mặt Ngô Phàm, nói:

"Ngươi mau mang ả theo ta."

Mắt Ngô Phàm nhìn thấy thẻ bài vẫn không có chút động nhưng cơ thể thì y theo lệnh của hắn mà làm việc. Y giắt nhuyễn tiên kiếm vào chỗ cũ rồi cúi người nâng Bạch Y Vũ lên, trên lớp tuyết mỏng máu nhuộm đỏ một khoảng lớn, trông như chiếc khăn lụa của tân nương. Hắn đi trước, y bế Bạch Y Vũ theo sau hướng đến khu rừng bên ngoài Tử Hành Cung. Trên đường đi, hắn căn dặm một nhóm đi tuần đến thu dọn những thứ còn lại ở trước sân nội điện.

Ngô Phàm cứ như con rối dẫm theo bước chân của gã thủ hạ. Đến bìa rừng, hắn giơ tay bảo y dừng lại, nói:

"Đến đây được rồi. Ngươi chặt thủ cấp ả xuống rồi quăng đại cái xác ở đây đi."

Gã thủ hạ vừa dứt lời, một đường kiếm quang vụt qua.

***

Đưa Tịnh Trúc về đến phòng, Diệp Quân Tùng căn dặn kĩ lưỡng thủ hạ, dù xảy ra chuyện gì trong vòng nửa canh giờ*, bất kì ai cũng không được quấy rầy.

*tương đương một tiếng

Sau khi vào phòng, Diệp Quân Tùng bắt đầu việc áp chế kinh mạch đang nghịch hành của Tịnh Trúc. Khi ngọn nến trong phòng cháy được một nửa thì hắn mới dừng lại. Tịnh Trúc sắc mặt đã khá hơn, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn. Hắn rót một chén trà nóng đưa cho ả, hỏi:

"Là từ lúc nào?"

Tịnh Trúc không đáp lời hắn liền mà đưa chén trà lên miệng nhấp vài ngụm nhỏ rồi hờ hững nói:

"Hơn một tháng trước."

"Tại sao không nói với ta? Ngay cả ta muội cũng không tin tưởng sao?" Nơi đáy mắt Diệp Quân Tùng ẩn hiện sự chua xót.

Tịnh Trúc không nhìn hắn, thanh âm vẫn còn khá mệt mỏi, nói:

"Không! Trên đời này ngoại trừ bản thân, huynh là người ta tin nhất. Ta chỉ không ngờ lại vì một chút kích động mà không giữ được bình tĩnh thôi."

Diệp Quân Tùng bi thương nhìn ả, giọng nói đã không còn gay gắt như ban đầu:

"Có phải sau lần biết hai người đó có quan hệ, muội mới không tập trung trong lúc luyện công nên dẫn đến ‘tẩu hỏa nhập ma’?" **

Tịnh Trúc không đáp, im lặng nhìn chén trà trên tay. Diệp Quân Tùng thấy thế thì không kìm được, kéo ả về phía mình rồi ôm chặt. Tịnh Trúc không phản đối, ngược lại còn vùi mặt vào vai hắn, khe khẽ nói:

"Ta ngu ngốc lắm phải không?"

Trái tim Diệp Quân Tùng như vừa bị ai đó cầm dao đâm một nhát thật sâu. Lòng hắn lúc này vô cùng hỗn loạn vừa có bi thương vừa có hối hận. Rõ ràng hắn chỉ muốn thử ả nhưng không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Đêm hôm đó ở tửu điếm vốn dĩ hai người đó chẳng xảy ra chuyện gì, hắn chẳng qua mượn chút kế sách để nhận rõ tâm tư của ả, kết quả không ngờ đến lại khiến ả luôn tâm niệm chuyện đó là thật, lúc luyện công đến giai đoạn quan trọng không cẩn thận mà tổn thương đến bản thân.

"Trúc nhi, ta xin lỗi, đều tại ta hại muội. Thật ra hôm đó…"

"Quân Tùng ca, huynh đừng đi đâu được không? Ta muốn ngủ một chút."

Hắn chưa nói hết câu đã bị Tịnh Trúc ngắt lời. Khó có thể hình dung chỉ mới lúc nãy, ả còn cười thống khoái trước cái chết của tình địch vậy mà bây giờ lại trở thành nữ tử nhu mì như thế.

Bị chặn giữa chừng, những lời Diệp Quân Tùng muốn nói ban nãy cũng không còn can đảm để thốt ra. Hắn gật đầu đáp ứng.

Diệp Quân Tùng đứng lên, đỡ Tịnh Trúc nằm xuống đắp chăn lại cho ả sau đó ngồi xuống bên cạnh. Thời gian chậm chạp trôi qua, ngọn nến trong phòng cũng đãcháy gần hết, nhìn gương mặt ngủ say nhưng đôi chân mày vẫn không thôi nhăn lại khiến Diệp Quân Tùng không khỏi đau lòng.

Bao nhiêu năm bên cạnh ả, hắn biết, chỉ khi hắn ngồi bên cạnh như thế, ả mới không giật mình tỉnh giấc lúc giữa đêm. Vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt ả, hắn tự nhủ:

"Trúc nhi, trước đây ta không thể xa muội, bây giờ dù thiên lôi giáng xuống cũng không thể làm ta thay đổi. Trừ phi ta chết, nếu không cả đời Diệp Quân Tùng này sẽ luôn bên cạnh muội dù muội có cần hay không."

***

Tiêu Chí Vĩnh đứng bên của sổ nhìn xuống con đường thị trấn. Bên dưới cảnh mua bán náo nhiệt, người đứng kẻ ngồi, kẻ đi hướng Đông người rẽ hướng Tây. Sự nhộn nhịp đó hoàn toàn trái ngược với nét mặt của y trong lúc này. Nắng vàng nhàn nhạt rọi lên đôi mắt ưu tư của y, càng khiến bản thân y toát lên vẻ trầm mặc khác thường.

Có tiếng gõ cửa, tiếp theo là thân ảnh Thẩm Nguyệt Như đang đẩy cửa đi vào. Y không quay người, lên tiếng hỏi cô:

"Tình hình vết thương Tiểu Vũ thế nào?"

Tịnh Trúc khép lại cửa đi đến đứng bên cạnh y, mắt cũng vô thức nhìn hướng về phía dưới lầu nơi con đường tấp nập người qua lại, chậm rãi trả lời:

"Vết thương của cô ấy rất nặng, nếu hồi phục cũng không thể dụng võ được nữa. Hiện tại cô ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, ngoại thương đã được xử lý tốt nhưng nội thương ta e phải nhờ đến cô cô. Cũng may, hôm đó chúng ta vừa đến nơi."

Đôi chân mày của Tiêu Chí Vĩnh khẽ động, tình cảnh của bảy ngày trước hiện lên trước mắt y chân thật đến nỗi y tưởng chừng mới chỉ xảy ra hôm qua.

Tửu điếm này vốn là một dịch quán trá hình của Thiên Long Giáo, vì nằm cách Tử Hành Cung không xa nên ngoại trừ chủ quán chỉ có thêm ba người nữa là người của Thẩm Ngạc Hoa cử đến, còn lại đều là người địa phương. Sau khi nhận được thư tín đầu tiên của Bạch Y Vũ, hai người họ nhanh chóng lên đường, tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng thương thế cũng đã khá bảy tám phần. Có điều hai người không ngờ khi vừa đến nơi, bọn họ còn chưa kịp xuống ngựa đã thấy Bạch Long cõng Bạch Y Vũ trên lưng chạy đến. Lúc đó khắp nơi trên người cô đều là máu, mạch lúc có lúc không, hơi thở như sợi tơ mỏng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Y không nhớ rõ mình đã phản ứng ra sao, chỉ biết sau khi đưa cô lên phòng, Thẩm Nguyệt Như đã dùng đôi mắt như muốn giết người cùng một cước không khoan nhượng đạp y ra khỏi cửa.

Lúc Thẩm Nguyệt Như nói cho y biết trên người cô có tới mười mấy vết kiếm ngang dọc, ngoài ra còn một vết thương chí mạng xuyên qua người, tất cả đều do nhuyễn tiên kiếm gây ra. Y gần như đánh mất lý trí mà muốn đi tìm Ngô Phàm, nếu không phải Thẩm Nguyệt Như ra tay ngăn cản, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm đó, hai người đã đánh nhau một trận, cô vì cố sức ngăn y mà lãnh một kiếm, đến giờ vẫn phải bôi thuốc trị thương.

Hiện tại tình trạng Bạch Y Vũ tuy không nguy đến tính mạng nhưng cứ kéo dài hôn mê thì không tốt chút nào.

Tiêu Chí Vĩnh quay mặt sang nhìn Thẩm Nguyệt Như, trong giọng nói nhu hòa không hề giấu sự hối hận tự trách:

"Nguyệt Như, ta xin lỗi. Vết thương của muội…"

"Đã liền lại rồi, ngươi không cần bận tâm. Tâm trạng của ngươi ta có thể hiểu, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ như thế thôi."

Cô lên tiếng cắt ngang lời y, lại nói như thế khiến y nhất thời không biết nên tiếp tục ra sao. Nắng đã gay gắt hơn, mặt trời lên đến đỉnh đầu nhưng vẫn không xua đuổi được cái lạnh của những ngày đông rét buốt. Sau một hồi im lặng, Thẩm Nguyệt Như đưa tay chỉnh lại chiếc áo choàng trên người nói:

"Không biết rối cuộc là ai đã bảo hộ tâm mạch cho cô ấy, lại để Bạch Long đưa cô ấy đến đây. Người này rốt cuộc là nhân vật ra sao?"

Ánh mắt Tiêu Chí Vĩnh càng trở nên thâm trầm, y tiếp lời cô:

"Ngô Phàm đã ra tay với Tiểu Vũ như thế, vậy thì là ai đang đứng đằng sau âm thầm giúp chúng ta? Trước mắt, chúng ta tạm thời gác chuyện này sang một bên. Việc cần thiết bây giờ là trong khi chờ Thẩm bá mẫu điều động người đến đây, chúng ta một mặt cố ổn định thương thế cho Tiểu Vũ, mặt khác là nghiên cứu sơ đồ bố phòng mà muội ấy đã vẽ. Ngoài ra cũng cần đến Tử Hành Cung tra xét thêm chút tin tức, như thế khi nhân lực đến đủ, chúng ta sẽ mất ít thời gian lên kế hoạch hơn."

Thẩm Nguyệt Như nghe y phân tích, đôi mắt hơi nhíu lại, hờ hững đáp:

"Ừ."